Chuyện Tương Lai
Có người nói, Nay mai ta sẽ tới thành phố nầy hay thành phố kia, ở đó một năm, buôn bán và phát tài. Anh em làm sao biết được những gì sẽ xảy ra ngày mai? Cuộc sống anh em mong manh chẳng khác gì làn sương mai, chốc lát đã tan ngay. Ðúng ra anh em phải nói: Nếu Chúa muốn, chúng ta vẫn còn sống và sẽ làm việc nầy việc kia. Còn nói như cách trên là tự phụ về chương trình mình hoạch định, tự phụ như thế không bao giờ đẹp lòng Chúa. Ðừng quên rằng đã biết điều tốt thì phải làm. Biết mà không làm là phạm tội (Thư Gia-cơ chương 4, câu 13-17)
Ðó là Lời Chúa dạy trong Thánh Kinh về chuyện tương lai. Chúng ta đang đứng trước thềm năm mới và đây là những lời đáng cho chúng ta suy gẫm. Những lời Thánh Kinh nầy cho chúng ta thấy ít nhất ba điều sau đây về tương lai:
1. Tương lai vô định
Anh em làm sao biết được những gì sẽ xảy ra ngày mai?
Ðây không phải là một cái nhìn bi quan nhưng là một nhận định thực tế. Cái thực tế đó là chúng ta chỉ có thể biết được chắc chắn sự việc cho đến giờ phút hiện tại. Những gì xảy ra trong tương lai, dù chỉ là một giây phút, một nháy mắt, một cái tích tắc tiếp theo chúng ta cũng không rõ. Nói đúng hơn, chúng ta có thể dự phóng là sẽ có gì xảy ra nhưng nói chắc chắn là sẽ có gì xảy ra không nằm trong sự kiểm soát của chúng ta. Giả sử Bạn đang lái xe giờ nầy, Bạn biết Bạn sẽ đi đến đâu, sẽ làm gì… Nhưng đi được đến đó và làm được điều mình dự tính hay không đó là việc khác. Tai nạn có thể xảy ra trong tích tắc, trong nháy mắt và không ai có thể ngờ trước được.
Có người sẽ nói rằng nếu suy nghĩ như thế thì ta còn làm được gì. Nếu cứ nghĩ giây phút tiếp theo ra sao không ai biết thì ai còn dám tính toán việc gì hay là đi đâu nữa. Ðúng, chúng ta không thể chỉ ngồi suy nghĩ như vậy rồi không dám tính toán, di chuyển hay làm việc gì cả. Chúng ta phải sống, phải tính toán, phải hoạch định chương trình nhưng phải làm những việc đó trong ý thức là tương lai không nằm trong tay chúng ta. Tôi không biết Bạn đã có những dự tính gì cho năm mới nầy. Hoạch định, dự tính là điều tốt nên làm nhưng Bạn có hoạch định và dự tính trong ý thức là dù mình tính như vậy nhưng có thể mình không đạt được điều mình dự tính không?
Thánh Kinh ghi lại câu chuyện về một người giàu có, công việc làm ăn phát triển, người đó dự định nhiều điều cho tương lai nhưng người đó quên đi một yếu tố quan trọng đó là người đó không thể kiểm soát ngay cả đến sự sống mà người đó đang có:
Người giàu kia trúng mùa, thu hoạch hoa lợi dư dật. Kho lúa quá đầy, không còn chỗ chứa thêm, ông phải suy tính mãi. Cuối cùng ông quyết định. Ðược rồi, ta sẽ phá nhà kho cũ, xây kho mới lớn hơn. Như thế sẽ có đủ chỗ chứa tất cả của cải hoa lợi. Xong xuôi ta sẽ tự nhủ. Của cải nầy có thể tiêu dùng hàng chục năm. Thôi, ta hãy nghỉ ngơi, ăn uống, vui chơi. Nhưng Thượng Ðế bảo, Ngươi thật dại dột. Tối nay ngươi qua đời, của cải dành dụm đó để cho ai? (Phúc Âm Lu-ca 12:16-20).
“Tối nay ngươi qua đời, của cải dành dụm đó để cho ai?” Ðây là câu hỏi mỗi chúng ta cần đặt ra trước khi tính toán hay hoạch định bất kỳ điều gì. Nói như vậy nghĩa là chúng ta phải hoạch định tính toán trong ý thức là có một ẩn số trong đời sống. Ẩn số đó là tương lai mà chỉ khi nào đến đó ta mới có lời giải đáp đầy đủ.
Bài học thứ nhì chúng ta ghi nhận qua phần Thánh Kinh nầy là:
2. Ðời sống mong manh
Tương lai chẳng những vô định nhưng cũng rất mong manh. “Ðời người như thể phù du, sớm còn tối mất công phu lỡ làng.” Không ai trong chúng ta lại không biết điều nầy nhưng chúng ta xử sự như thể là chúng ta là chúng ta sẽ sống mãi ở đời nầy.
Xin cùng đọc lời Thánh Kinh:
Có người nói, Nay mai ta sẽ tới thành phố nầy hay thành phố kia, ở đó một năm, buôn bán và phát tài. Anh em làm sao biết được những gì sẽ xảy ra ngày mai? Cuộc sống anh em mong manh chẳng khác gì làn sương mai, chốc lát đã tan ngay!
“Cuộc sống anh em mong manh chẳng khác gì làn sương mai, chốc lát đã tan ngay.” Sương mù buổi sáng là điều làm cho ta rất khó chịu mỗi khi phải lái xe trong sương như vậy. Nhưng ai cũng biết rằng khi nắng lên, sương sẽ tan ngay. Ðó cũng là hình ảnh của đời sống chúng ta. Mới ngày nào còn trẻ, nay đã già rồi, mới ngày nào còn sung sức nay sức lực đó không còn nữa. Chúng ta đã hoạch định và toan tính rất nhiều nhưng đến bây giờ chúng ta đã thành đạt được gì? Có thể nói làn sương của đời sống chúng ta đã bắt đầu tan và phút chốc sẽ không còn.
3. Sống đức tin
Nếu tương lai vô định và đời sống mong manh thì chúng ta phải làm gì? Lời dạy thứ ba trong phần Thánh Kinh trên như sau:
Ðúng ra anh em phải nói, Nếu Chúa muốn, chúng ta vẫn còn sống và sẽ làm việc nầy việc kia.
Câu nầy cũng dạy chúng ta hoạch định và toan tính cho tương lai nhưng trong một ý thức hoàn toàn khác hẳn với cái hoạch định và toan tính ban đầu. Cái hoạch định và toan tính ban đầu là cái hoạch địch tự phụ của một người gạt bỏ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống. Hai điều chúng ta cần phân biệt trong đời sống là ỷ lại và tin cậy. Ðời sống đức tin không phải là đời sống hèn yếu ỷ lại, nhưng đời sống đức tin là đời sống tin cậy nơi Thiên Chúa là Ðấng đã tạo dựng chúng ta, ban cho chúng ta sự sống, hơi thở, dịp tiện làm việc, học hành, phát triển khả năng.
Thánh Kinh bảo chúng ta phải hoạch định chương trình nhưng hoạch định trong ý thức “nếu Chúa muốn.” “Nếu Chúa muốn” chỉ có nghĩa là sống theo ý muốn của Chúa, đi theo sự hướng dẫn của Ngài, ý thức tính cách mong manh và giới hạn của con người. “Nếu Chúa muốn” và “chúng ta vẫn còn sống” thì sẽ làm việc nầy việc kia.
“Làm việc nầy việc kia” đó là hoạch định, toan tính cho đời sống. Nhưng chúng ta phải hoạch định toan tính trên hai điều kiện: (1) Nếu Chúa muốn. Và: (2) Chúng ta vẫn còn sống. “Nếu Chúa muốn” nói lên lòng tin của chúng ta nơi Ðấng Chí Cao. Ðấng ban cho chúng ta sự sống hơi thở mà nếu Ngài lấy lại, chúng ta không còn gì nữa. Chính Ngài là Ðấng nắm giữ tương lai và biết rõ tương lai. Nếu Chúa nắm giữ tương lai tôi thì việc tôi trao phó tương lai tôi vào tay Chúa không có gì là khó hiểu cả.
“Chúng ta vẫn còn sống” cho thấy tính cách mong manh của đời sống. Hoạch định toan tính trong cái mong manh đó tức là ý thức rằng chúng ta không sống ở đời nầy mãi và cuọc sống thân xác chỉ là tạm bợ, đời sống tâm linh và cõi vĩnh hằng mới là nơi đáng cho chúng ta chú tâm để chuẩn bị cho nơi ở đời đời đó.
Chúng ta đã bắt đầu một năm mới, Bạn định làm gì trong năm nay tôi không rõ, nhưng tôi xin phép được đề nghị với Bạn hai điều:
· Ðừng quên Thiên Chúa là Ðấng đã ban cho Bạn sự sống, hơi thở và tất cả những gì Bạn đang có. Ngài là Ðấng nắm giữ tương lai Bạn. Bạn đã đặt lòng tin nơi Ngài chưa?
· Ðừng quên đời sống mong manh, chóng qua, chỉ những giá trị tâm linh mới còn lại mãi mãi. Giá trị tâm linh đó được tìm thấy trong Chúa Cứu Thế Giê-xu là Thiên Chúa trong thân xác con người, đã giáng trần chịu chết vì tội của Bạn và tôi. Ðặt lòng tin nơi Chúa, trao phó đời sống mình cho Chúa chúng ta sẽ kinh nghiệm tất cả những ân phúc tâm linh Ngài dành cho chúng ta. Chúng ta sẽ thấy được ý nghĩa của đời sống và kinh nghiệm một đời sống có ý nghĩa.
Lời cuối trong phần Thánh Kinh là câu: “Ðừng quên rằng đã biết điều tốt thì phải làm. Biết mà không làm là phạm tội.”
Ở đời nầy người ta chỉ buộc tội những ai làm điều xằng bậy nhưng theo tiêu chuẩn của Thiên Chúa, nếu chúng ta biết điều tốt, điều phải mà không làm, chúng ta cũng mắc tội với Ngài. Bạn đã nghe lời dạy của Chúa hôm nay. Ðây là sứ điệp đầu năm của Chúa cho Bạn, hãy làm theo lời dạy của Ngài. Ðừng sống tự phụ nữa nhưng hãy sống trong ý thức đời sống mong manh và tương lai nằm trong tay Chúa.
Anh em làm sao biết được những gì sẽ xảy ra ngày mai? Cuộc sống anh em mong manh chẳng khác gì làn sương mai, chốc lát đã tan ngay. Ðúng ra anh em phải nói: Nếu Chúa muốn, chúng ta vẫn còn sống và sẽ làm việc nầy việc kia. Ðừng quên rằng đã biết điều tốt thì phải làm. Biết mà không làm là phạm tội (Thư Gia-cơ 5:14-17)
Mục sư Nguyễn Thỉ
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành