Món Quà Đến Trễ
Bỗng bà cụ nắm cánh cửa tủ lạnh và gục đầu tựa vào, cái cảm giác lạnh và cứng của cánh cửa khiến bà thấy thương hại cho chính mình. Lòng bà cụ chùng xuống, như bị nhận chìm trong nỗi đau khủng khiếp trong lòng. Mùa hè vừa qua, bà cụ mất người chồng thân yêu, một mất mát quá lớn, dường như không thể nào chịu đựng nổi. Làm sao bà có thể chịu đựng niềm đau và sự trống vắng mỗi ngày trong đời sống như thế này. Nghĩ đến đây lòng bà cụ quặn thắt, nước mắt tuôn tràn. Sau một vài phút, bà Stella đứng thẳng lên, lắc đầu cố gắng xua đi nỗi đau trong lòng. Bà cố nghĩ lại những điều bà đang có để không than vãn: Bà còn khỏe mạnh, bà có căn nhà nhỏ này để ở, bà cũng có tiền đủ để sống qua ngày. Ngoài ra bà còn có cả đống sách để đọc khi rỗi rảnh, có ti-vi để xem và bà cũng có một mớ len để đan cho khuây khỏa. Trong mùa xuân và mùa hè bà cũng có thể ra làm vườn hay đi bộ ra ngoài công viên nhỏ ở gần nhà, mùa đông thì có những con chim nhỏ đến hót bên ngoài cửa sổ cho bà vui, ngoại trừ hôm nay vì tuyết rơi nhiều quá. Nghĩ đến đó bà Stella nhớ đến chồng, bà nói một mình: “Mình ơi, em nhớ mình quá! Khi anh còn sống, em chẳng bao giờ sợ mùa đông giá lạnh.” Tiếng nói của bà cụ vang vọng trong căn nhà trống. Bà cụ bước đến bên cái radio trên bàn và mở lên. Tiếng nhạc Giáng Sinh vui tươi lan tràn trong căn phòng, nhưng tiếng nhạc chỉ khiến nỗi cô đơn của bà cụ càng sâu đậm hơn.
Bà Stella đã có chuẩn bị về sự ra đi của chồng. Từ ngày bác sĩ cho biết ông bị ung thư phổi, một chứng nan y không chữa được, vợ chồng bà đã giúp nhau đối diện với cái thực tế đau đớn không thể tránh được đó. Hai người dành hết thì giờ cho nhau, yêu thương nhau, chăm sóc nhau trong những ngày tháng cuối cùng. Nhờ chồng chu đáo về mặt tài chánh, bà cụ không phải thiếu thốn trong hoàn cảnh góa bụa. Nhưng nỗi cô đơn là điều bà khiếp sợ, cô đơn sống những ngày không mục đích. Hai vợ chồng bà không có con vì hai người quyết định không có con. Cuộc sống họ giàu có, thành công, đầy đủ, họ thỏa nguyện với công việc và với nhau. Họ cũng từng có nhiều bạn và thấy như thế là đủ. Mất người mà mình yêu thương nhất trong đời đã khổ nhưng bà cụ Stella cũng mất hết bạn bè. Mấy năm gần đây vợ chồng bà cứ phải chia tay với từng người bạn, từng người bà con. Họ trong cùng một lứa tuổi với ông bà, cái tuổi mà cơ thể con người dần dần đi xuống, tàn tạ và chết. Từng người bạn thân lần lượt đối diện với điều mà không ai tránh khỏi, là già và chết. Nhưng bà Stella chợt nhận ra rằng Giáng Sinh năm nay, Giáng Sinh đầu tiên bà không có người chồng thân yêu bên cạnh, và bà phải chấp nhận thực tế đau buồn đó.
Người đưa thư đã đến, bà nhận được một xấp phong thư bên cửa, hầu hết là thiệp Giáng Sinh, với những hình ảnh Giáng Sinh quen thuộc, những lời chúc thân thương. Bà cụ sắp những tấm thiệp đó trên chiếc đàn dương cầm. Đây là trang hoàng Giáng Sinh duy nhất trong nhà bà năm nay. Chỉ còn một tuần nữa là đến lễ Giáng Sinh nhưng bà chẳng vui gì để mà chưng đèn, chưng cây Noel. Ngay cả cái chuồng chiên máng cỏ mà chồng bà đã tự tay làm lấy bà cũng chẳng muốn đem ra làm gì. Bỗng nhiên, nỗi buồn đau, cô đơn tràn đến, bà cụ chống khuỷu tay trên chiếc đàn, hai tay bưng mặt khóc. Bà Stella nghĩ: “Làm sao mình có thể sống qua kỳ lễ này và suốt cả mùa đông năm nay?” Bà ước gì có thể vào giường nằm và chôn mình trong chăn như cái kén cho qua hết mùa đông, cho đến khi bạn bè và mùa xuân trở lại. Ngay lúc đó có tiếng chuông cửa. Bà cụ nghĩ thầm: Ai mà đến nhà mình trong ngày tuyết lạnh như vầy? Chậm chạp, bà ra mở cửa, nhìn qua cửa lưới thì thấy một chàng thanh niên lạ, trên tay ôm một cái thùng lớn. Bà cụ mở hé cánh cửa. Chàng thanh niên hỏi:
-Bà là bà Thompson phải không?
Bà cụ gật đầu. Chàng thanh niên nói:
-Cháu có thùng đồ này cho bà cụ.
Bà Stella mở rộng cửa hơn cho chàng thanh niên bước vào. Để cái thùng lớn xuống đất, chàng cười nhẹ và lấy trong túi áo ra một cái phong bì. Ngay lúc đó, có tiếng động từ trong thùng vang ra. Bà cụ giật mình bước lui. Chàng thanh niên từ từ mở cái thùng ra cho bà cụ xem. Bà cụ ngần ngại bước lại gần, nhìn vào trong thùng bà thấy có một con chó con. Con chó nhỏ màu vàng thật đẹp và dễ thương. Chàng thanh niên bế con chó lên, đưa cho bà cụ và nói:
-Đây là quà của cụ, con chó này mới sinh được 6 tuần.
Con chó con được bế lên vui mừng vẫy đuôi. Chàng thanh niên nói tiếp:
-Đáng lẽ cháu phải chờ đến đêm Giáng Sinh mới đem quà này đến cho cụ nhưng nhân viên trong tiệm nghỉ lễ sớm nên cháu phải đem quà đến cho bà cụ trước ngày lễ, mong là bà cụ không phiền.
Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, không biết nói gì, bà cụ lắp bắp hỏi:
-Nhưng mà… tôi không hiểu… Ai tặng cho tôi món quà này?
Chàng thanh niên để con chó xuống, vói tay rút cái phong bì mà bà cụ cầm trong tay nãy giờ, anh nói:
-Trong phong bì này có một lá thư, bà cụ đọc thì sẽ biết. Có người mua con chó này từ hôm tháng Bảy, lúc nó chưa sinh ra, để làm quà Giáng Sinh cho bà cụ. Ồ trong xe còn một món nữa, để cháu đem vào luôn.
Chàng thanh niên chạy ra xe rồi quay trở lại với một cái thùng khác, trong đó có thức ăn và những điều cần thiết để chăm sóc con chó con xinh xắn. Chàng thanh niên chào từ giã bà cụ rồi vội vã bước ra cửa. Bà cụ hỏi:
-Nhưng mà ai… ai tặng cho tôi món quà này vậy?
-Dạ thưa, chồng bà cụ là người tặng cho bà cụ món quà này.
Nói xong chàng thanh niên đi nhanh ra cửa. Bà Stella mở lá thư trong phong bì ra, những giòng chữ quen thuộc khiến bà quên mất con chó con đang đi theo bên chân. Bà đến ngồi bên chiếc ghế gần cửa sổ. Cố gắng giữ cho nước mắt đừng tuôn tràn để đọc những giòng chữ thân thương của chồng. Chồng bà viết lá thư này ba tuần trước khi ông chết và ông đã gởi cho người chủ tiệm để đưa cho bà cùng với món quà Giáng Sinh cuối cùng mà ông đã chọn. Những lời trong thư đầy thương yêu, ông khuyên bà đừng buồn nhưng hãy can đảm lên. Ông nói ông trông chờ ngày được đón tiếp bà hội ngộ với ông trên thiên đàng. Ông gởi con chó con này đến để làm bạn với bà, giúp bà bớt cô đơn trong thời gian chờ đợi ngày hai người gặp lại nhau. Bà Stella để lá thư xuống và bế con chó con lên, nó nhẹ như một chiếc gối nhỏ trên tay bà. Nước mắt bà lại tuôn tràn. Tuyết đã bớt rơi, bà cụ nhìn ra, thấy được dãy đèn Giáng Sinh của nhà người hàng xóm, và thấy hàng chữ: “Niềm vui cho Trần Thế,” tên bài thánh ca Giáng Sinh quen thuộc. Bà cụ bỗng thấy lòng nhẹ nhàng, bình an lạ lùng, niềm vui tràn ngập thay thế cho niềm đau và nỗi cô đơn trước đó.
Trong mùa Giáng Sinh này, chung quanh chúng ta cũng có nhiều người cô đơn, nhiều tấm lòng tan vỡ. Giáng Sinh là mùa của yêu thương, của niềm vui và bình an. Chúng ta hãy vì Chúa, nghĩ đến những người cô đơn, thiếu thốn và làm một điều gì cụ thể để mang đến an ủi, khích lệ, để sưởi ấm những tâm hồn cô đơn đó. Ngoài món quà vật chất đem tặng trong mùa Giáng Sinh, chúng ta có thể chia xẻ với người chung quanh món quà tâm linh, món quà lớn nhất và quý nhất của Giáng Sinh, đó là ơn cứu rỗi mà Thiên Chúa đã ban cho con người qua sự hy sinh của Chúa Cứu Thế Giê-xu. Chúa Giê-xu đã giáng trần làm người để chúng ta, những con người tội lỗi, được trở nên con của Thiên Chúa. Chỉ khi nào có Chúa Giáng Sinh ngự trị trong cuộc đời chúng ta mới thật sự kinh nghiệm niềm vui và bình an thật. Giáng Sinh năm nay, chúng tôi kính mời quý vị đến dự lễ tại một nhà thờ Tin Lành để biết về tình yêu Chúa dành cho quý vị. Chúng tôi ước mong quý vị sẽ tiếp nhận tình yêu của Chúa cho cuộc đời mình. Quý vị sẽ kinh nghiệm sự sống mới, với niềm vui và bình an trong hồng ân của Thiên Chúa.
Cathy Miller
Minh Nguyên chuyển ngữ
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành