Bên Bờ Giếng
Hôm nay, tôi muốn mời Bạn cùng tôi bước vào một buổi trưa nóng nực, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau ngồi bên một bờ giếng để kinh nghiệm một cái gì tươi mát của một Mùa Xuân trong Mùa Hạ. Phúc Âm Giăng ghi lại câu chuyện một thiếu phụ người Sa-ma-ri gặp Chúa bên bờ giếng vào một buổi trưa.
Câu chuyện nầy cho thấy một cuộc gặp gỡ lạ thường nhưng có thể rất phù hợp với hoàn cảnh của chúng ta hiện tại. Trước hết chúng ta cần biết Sa-ma-ri là một sắc dân lai, bị người Do-thái thời ấy khinh miệt và không bao giờ giao thiệp. Khi mắng chưởi ai nặng lời, họ dùng từ “Sa-ma-ri” để gọi người đó. Người Do-thái không giao thiệp, không tiếp xúc và khinh miệt người Sa-ma-ri như vậy, nhưng Chúa Giê-xu đã không coi thường đám dân nầy, Ngầi đến với họ. Thông thường, những người Do-thái khác tránh không đặt chân lên phần đất của người Sa-ma-ri dù phải đi xa hơn, nhưng Chúa Giê-xu lại đi ngang qua phần đất đó.
Có thể có một số người trong chúng ta nghĩ rằng mình là con người tội lỗi, Chúa sẽ ngoảnh mặt đi, không chú ý gì đến mình đâu, nhưng không phải như vậy, chẳng bao giờ có trường hợp đó. Thiên Chúa luôn luôn thương yêu chúng ta và sẵn sàng đến với chúng ta nếu chúng ta chịu đón tiếp Ngài. Chúa đã đến với thiếu phụ người Sa-ma-ri là một dân tộc bị khinh miệt, coi thường, Chúa chắc chắn sẽ đến với chúng ta dù chúng ta thuộc thành phần nào trong xã hội, dù quá khứ của chúng ta như thế nào. Thiên Chúa luôn luôn thương yêu và Ngài đến với tất cả mọi người không phân biệt một ai! Đó là điểm đầu tiên chúng ta cần ghi nhớ trong cuộc đối diện giữa Chúa Cứu Thế và thiếu phụ người Sa-ma-ri: Chúa không phân biệt ai cả, Chúa thương yêu và đến với tất cả mọi người.
Điểm kế tiếp trong cuộc đối diện và đối thoại giữa Chúa Giê-xu và thiếu phụ người Sa-ma-ri là những lời trao đổi thuộc phạm vi vật chất. Chúa xin người thiếu phụ nước uống khiến cho bà ta ngạc nhiên và đặt câu hỏi, làm thế nào một người Do-thái như ông lại đi xin nước từ một phụ nữ người Sa-ma-ri như tôi. Thật ra Chúa chỉ muốn gợi tò mò chú ý để đưa bà ta đến chỗ thấy rõ nhu cầu tâm linh của mình. Bạn thân mến, ngày nay Thiên Chúa cũng có thể làm một điều tương tự với chúng ta. Ngài cho phép những hoàn cảnh khác nhau đến với chúng ta để chỉ dạy chúng ta những chân lý cao siêu mầu nhiệm.
Sau khi thiếu phụ ngạc nhiên, Chúa nói thêm: “Nếu chị biết được tặng phẩm Thiên Chúa dành cho chị và biết tôi là ai, tất chị sẽ xin tôi cho nước hằng sống.” Từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác, thiếu phụ hỏi lại: “Thưa ông, giếng thì sâu mà ông không có gàu dây gì cả làm sao ông múc được nước sống đó?” Chúa Giê-xu một lần nữa đưa thiếu phụ đến ngạc nhiên thứ ba, Chúa bảo: “Ai uống nước nầy sẽ còn khát mãi nhưng uống nước tôi cho sẽ chẳng bao giờ khát nữa. Nước tôi cho sẽ thành một mạch nước trong tâm hồn, tuôn tràn mãi mãi sức sống vĩnh cửu.” Từ người xin nước bây giờ Chúa trở thành người cho nước. Từ nước lã bây giờ thành nước hằng sống. Đây là những mức độ, những bước đi mà Thiên Chúa muốn dẫn chúng ta đi.
Thiếu phụ người Sa-ma-ri đến giếng để múc mước, để thỏa mãn một nhu cầu thể xác nhưng Chúa Giê-xu cho thấy có một nhu cầu khác quan trọng hơn, cấp bách hơn, đó là nhu cầu tâm linh. Bạn và tôi cũng vậy, chúng ta đang sống trong một thế giới đầy vật chất và chủ trương vật chất chủ nghĩa, nhưng con người chúng ta không phải chỉ là vật chất, không phải chỉ có vật chất. Nếu vật chất có thể giải quyết được vấn đề thì Hoa-kỳ hẳn phải là nơi hạnh phúc nhất trần gian. Nhưng thực tế cho thấy người ta vẫn đau khổ và vẫn tiếp tục tìm kiếm. Lâu rồi tôi không nói câu nầy nhưng hôm nay tôi muốn nhắc lại, đó là câu của Thánh Augustin. Ông nói: “Chúa đã tạo dựng chúng con cho chính Chúa nên linh hồn chúng con sẽ không bao giờ an nghỉ cho đến khi nào chúng con tìm an nghỉ nơi chính Chúa.”
Bạn thân mến, sâu kín trong tâm hồn chúng ta có một khát khao vô cùng vô tận mà nước của đời nầy không bao giờ làm thỏa mãn tâm hồn chúng ta được, dù đó là ly cà-phê đắng hay chén rượu cay, dù đó là dư thừa về vật chất hay đầy đủ danh vọng tiếng tăm. Con người là một sinh vật tâm linh cho nên chỉ có thể thỏa mãn khi ta đeo đuổi tìm kiếm những giá trị tâm linh.
Nghe Chúa Giê-xu nói về một thứ nước uống vào không bao giờ khát nữa, thiếu phụ người Sa-ma-ri vui hẳn lên và thưa với Chúa: “Thưa ông, xin ông cho tôi uống nước ấy cho đã khát để khỏi cực nhọc đến đây múc nước nữa!” Nghe thiếu phụ nói như vậy lẽ ra Chúa phải chỉ vẽ cho chị ta thấy việc phải làm, nhưng Chúa đã làm cho chị ngạc nhiên lần thứ tư. Chúa bảo: “Chị đi về gọi anh đến đây!” Thiếu phụ nầy chắc hẳn nghĩ thầm, “Mình xin nước hằng sống tại sao ông ta lại bảo gọi chồng đến đây làm gì?” Nhưng đây là một câu hỏi thật quan trọng, đây là câu hỏi khiến cho cuộc đời của thiếu phụ nầy đổi hướng. Chúa Giê-xu thấu rõ con người thật của Bà. Chúa biết bà là hạng người như thế nào như lời Chúa nói tiếp theo: “Chị nói chị không chồng cũng phải vì chị đã có năm đời chồng còn người đang sống với chị cũng chẳng phải chồng chị.”
Chúa Giê-xu biết rõ thiếu phụ nầy cần nước hằng sống, nhưng người nầy sẽ không bao giờ nhận được nước hằng sống cho đến khi nào người ấy nhận tội của mình, ăn năn và quay lại sống một cuộc đời ngay thẳng. Câu nói, “Chị đi về gọi anh đến đây” của Chúa chỉ là cách giúp cho thiếu phụ nầy thấy rõ con người thật của mình, để rồi sửa đổi và kinh nghiệm được nước sống của Chúa. Chúng ta sẽ dành thêm thì giờ lần tới để nói về kết cuộc của câu chuyện nầy, nhưng hôm nay ta hãy dừng lại và tự hỏi, tôi có điểm nào tương tự với thiếu phụ với thiếu phụ nầy. Thật ra mỗi chúng ta không cách nầy thì cách khác giống thiếu phụ nầy trên nhiều phương diện. Chúng ta ai cũng khao khát một cái gì đó cho cuộc đời, một cái gì đó có thể đem lại cho mình thỏa mãn hoàn toàn. Chúng ta đã thử nhiều cách, từ lạc thú đến tu trì, từ phóng túng đến kỷ luật, từ cuộc vui suốt sáng trận cười thâu đêm bên những canh bài canh bạc cho đến việc nghĩa việc thiện. Nhưng sâu kín trong tâm hồn vẫn là một trống vắng, trống vắng như lời Chúa Giê-xu đã nói: “Ai uống nước nầy sẽ còn khát mãi!” Nước của trần gian, của đời, của con người sẽ không bao giờ đem lại thỏa mãn cho tâm hồn. Chỉ nước hằng sống của Thiên Chúa mới đem lại cho chúng ta thỏa mãn thật sự, nhưng bước đầu tiên để nhận nước sống đó là một tâm hồn ăn năn, hối cải, ý thức tình trạng tội lỗi của mình và quay về với Thiên Chúa như người con phóng đãng hối lỗi trở về nhà cha, chỉ như vậy và chỉ bằng cách đó ta mới có thể kinh nghiệm nước hằng sống của Thiên Chúa.
Chúng ta đang sông trong Mùa Hè, thời tiết nóng nực và ta khát nước nhiều. Nhưng tâm hồn chúng ta còn khao khát nhiều hơn nữa, còn cần nước mát nhiều hơn nữa. Nguồn nước sống duy nhất đến từ thiên thượng, từ Chúa Cứu Thế Giê-xu, Đấng đã giáng trần đổ máu của Ngài ra để ban cho chúng ta sự sống đó. Nếu Bạn đang khao khát nước sống bên bờ giếng của cuộc đời, tôi mời Bạn đến với Chúa Giê-xu, tiếp nhận nước sống của Chúa để tâm hồn Bạn được thanh thản và thỏa mãn. Tâm hồn Bạn chỉ có thể được thanh thản và thỏa mãn khi tội của Bạn được tha và sự tha thứ đó đến từ Chúa Cứu Thế Giê-xu, Đấng đã gánh lấy tội của Bạn và chịu chết thế cho Bạn. Ngài thấu rõ lòng Bạn như đã thấu rõ lòng của thiếu phụ bên bờ giếng. Hãy xưng nhận tội lỗi và cầu xin ơn tha thứ của Chúa để kinh nghiệm được niềm vui và sự thanh thản trong tâm hồn như người khát nước tìm được nguồn nước sống và kinh nghiệm Mùa Xuân trong Mùa Hạ.
Mục sư Nguyễn Thỉ
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành