Vấn Đề Đạo Đức

Có hai mẩu tin trong tuần vừa qua khiền nhiều người chú ý đó là tin về một nữ giáo sư đại học Harvard, chuyên khoa Đạo Đức Học bị cách chức vì gian dối trong việc nghiên cứu những dữ kiện liên quan đến sự trung thực trong ngành kinh doanh. Nói ngắn gọn là đã không thành thật trong nghiên cứu về thành thật. Thật là mâu thuẫn.
Mẩu tin thứ hai liên quan đến cựu cảnh sát trưởng của một thị trấn ở Arkansas vượt ngục đang khi phải ở tù về tội sát nhân và hãm hiếp. Đây cũng là một tin tức ngược đời. Đứng đầu trong việc bảo vệ pháp luật mà lại vi phạm luật.
Đây là một khía cạnh của vấn đề tội lỗi mà chúng ta nên để tâm suy nghĩ. Nó nói lên bản tính tội lỗi trong con người. Dù là giáo sư đạo đức hay cảnh sát trưởng, tất cả đều mang mầm mống tội lỗi trong con người và không thể thoát khỏi việc phạm tội. Tội lỗi có hai phương diện: đi ra ngoài lằn ranh và sai mục tiêu.
- Tội là đi ra ngoài lằn ranh
Xã hội nào cũng có những lằn ranh. Lằn ranh là những hàng rào bảo vệ con người. Lằn ranh nầy thể hiện qua những luật lệ trong xã hội. Vi phạm những luật lệ nầy là đi ra ngoài lằn ranh đó và đó là tội. Các bộ môn thể thao cũng có những lằn ranh, để banh đi ra ngoài lằn ranh, đó là sai phạm. Thiên Chúa cũng có những lằn ranh hay luật lệ của Ngài trong Kinh Thánh. Rõ ràng nhất là trong Thập Giới hay Mười Điều Luật Chúa ban cho con dân của Ngài. Mười Điều Luật đó như sau:
- Không được tôn thờ ai khác ngoài Thiên Chúa.
- Không được làm và thờ hình tượng.
- Không được coi thường Danh của Chúa.
- Phải giữ Ngày Yên Nghỉ của Chúa.
- Phải hiếu kính cha mẹ.
- Không được sát nhân.
- Không được tà dâm.
- Không được trộm cắp.
- Không được làm chứng dối hay nói dối
- Không được tham lam.
Có ai có thể nói rằng mình không phạm một điều nào trong những điều luật nầy không? Chắc chắn là không! Mười điều luật nầy cho thấy mối quan hệ giữa con người với Thiên Chúa và con người với nhau. Bốn điều luật đầu tiên là bổn phận của con người đối với Thiên Chúa và sáu điều còn lại nói về bổn phận của con người với nhau. Chúa Giê-xu đã tóm tắt mười điều luật nầy thành hai điều đơn giản là yêu Chúa và yêu người. Yêu Chúa, chúng ta sẽ tôn thờ Chúa, tôn trọng Chúa và tôn trọng Ngày Của Chúa. Yêu người, chúng ta sẽ hiếu kính cha mẹ, không sát nhân, không tà dâm, không trộm cắp, không dối trá, không tham lam. Nếu chúng ta không hết lòng yêu kính Thiên Chúa, nếu không yêu người như chính bản thân là chúng ta đã mắc tội với Chúa. Nhưng cũng có người sẽ nói vì Luật của Chúa trong Kinh Thánh, tôi không biết Luật nên tôi không bị kể là có tội được? Đối với luật lệ của trần gian nầy, chúng ta đã không thể lý luận như vậy được. Chúng ta không thể nói với nhân viên công lực vì không thấy bảng STOP nên tôi không dừng hay nói tôi không biết chỗ nầy vận tốc là 25 dặm một giờ nên tôi chạy nhanh! Chúng ta cũng không thể viện lẽ như vậy trước mặt Thiên Chúa!
Thiên Chúa chẳng những có luật của Ngài trong Thánh Kinh nhưng Ngài cũng đặt luật của Ngài trong lương tâm con người. Lương tâm cáo trách chúng ta, cho chúng ta biết mỗi khi chúng ta làm điều sai quấy. Lương tâm là tiếng nói của Thiên Chúa trong mỗi người chúng ta. Sâu kín trong đáy lòng của mỗi người, chúng ta biết có Thiên Chúa. Thiên Chúa có thật, Ngài là Ông Trời đã sinh ra muôn loài vạn vật và con người chúng ta phải tôn thờ Ngài. Người Việt chúng ta dù không có đạo cũng biết đặt bàn thờ Ông Thiên trước nhà và trong mỗi lời nói chúng ta đều ý thức về sự hiện hữu của Đấng Tối Cao là Ông Trời. Làm việc gì, chúng ta cũng nói nhờ Trời. Chúng ta biết số phận mình nằm trong bàn tay của Thiên Chúa: “Trời kêu ai nấy dạ!” Bằng chứng của Thiên Chúa khắp nơi cho nên không tôn thờ Thiên Chúa là chúng ta mắc tội với Ngài!
- Tội là sai mục tiêu
Thiên Chúa cũng cho chúng ta biết về một hình thức tội khác nữa mà con người không thể chối cãi. Kinh Thánh dạy: “Ai biết điều tốt cần phải làm mà không làm, thì phạm tội.” Tội là làm điều sai trái nhưng theo tiêu chuẩn của Chúa, KHÔNG làm điều đúng cũng bị kể là có tội.
Thiên Chúa tạo dựng con người để chúng ta làm rạng Danh Thiên Chúa, sống đúng với mục đích của Ngài. Không sống đúng với mục đích Thiên Chúa tạo dựng chúng ta là chúng ta mắc tội với Ngài.
Với hai định nghĩa về tội như vừa kể, vượt ra ngoài lằn ranh và sống sai mục tiêu, không ai trong chúng ta là người không có tội và vì vậy mỗi chúng ta cần được ơn tha thứ và ơn cứu rỗi của Chúa. Đức tin nơi Thiên Chúa bắt đầu từ chỗ nhận mình là tội nhân trước mặt Ngài. Từ đó sẽ tiếp nhận ơn tha thứ đến từ Chúa Giê-xu là Đấng gánh chịu hình phạt tội lỗi thay cho chúng ta. Chỉ một mình Chúa Giê-xu gánh tội cho chúng ta mới có thể cứu chúng ta. Nhận mình là người có tội là bước đầu của niềm tin. Và đó chính là Phúc Âm vì Phúc Âm là Tin Mừng cho người có tội. Chúng ta không cần Tin Mừng nếu không có tội. Ước mong mỗi chúng ta sẽ nhìn lại con người của mình để mở lòng mình ra tiếp nhận ơn cứu rỗi của Thiên Chúa qua Chúa Cứu Thế Giê-xu trước khi quá muộn lúc hình phạt của Thiên Chúa sẽ đến với con người. Sứ đồ Phao-lô là người đã gặp Chúa Giê-xu trên con đường đến Damascus, sau khi gặp Chúa, ông đã để lại cho chúng ta lời nhắn nhủ sau:
Đây là lời chắc chắn và hoàn toàn đáng tiếp nhận: Chúa Cứu Thế Giê-xu đã đến trong thế gian để cứu vớt tội nhân, trong những tội nhân đó ta là người đứng đầu! (Thư I Ti-mô-thê 1:15)
Người xưa nói: “Hoạch tội ư thiên, vô sở đảo giả” nghĩa là mắc tội với Trời không thể cầu đảo ở đâu được. Nhưng Chúa Giê-xu đã giáng sinh, chịu chết để cứu nhân loại và Kinh Thánh cho biết: “Ai kêu cầu Danh Chúa sẽ được cứu.” Ơn cứu rỗi Chúa dành cho chúng ta vẫn còn, chúng ta chỉ cần kêu cầu với Chúa để được cứu! Đó là điều chúng ta cần làm hôm nay trước khi quá muộn. Trước khi án phạt của Thiên Chúa đến với chúng ta. Lời Chúa dạy:
Kìa, hiện nay là thì thuận tiện! Kìa, hiện nay là ngày cứu rỗi! (Thư II Cô-rinh-tô 6:2)
Xin đừng bỏ qua dịp tiện tin nhận Chúa hôm nay!
Mục sư Nguyễn Thỉ
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành