Làm Việc Tốt Cho Chúa
Tiếp tục những câu chuyện Phúc Âm trong Mùa Chay, hôm nay kính mời quý vị nghe câu chuyện sau đây. Câu chuyện nầy đã được Chúa Giê-xu truyền lệnh rằng, bất kỳ nơi nào Phúc Âm của Chúa được truyền rao thì câu chuyện nầy cũng phải được nhắc lại để nhớ đến nhân vật trong câu chuyện. Câu chuyện được ghi lại trong Phúc Âm Mác như sau:
Hai ngày trước lễ Vượt Qua và lễ ăn bánh không men, các thầy tế lễ cả cùng các thầy thông giáo tìm mưu đặng bắt Ðức Chúa Jêsus và giết đi. Vì họ nói rằng: Chẳng nên làm việc nầy trong ngày lễ, sợ sinh sự xôn xao trong dân chúng. Ðức Chúa Jêsus ở tạilàng Bê-tha-ni, trong nhà Si-môn là kẻ phung. Ngài đang ngồi bàn ăn, có một người đàn bà vào, đem một cái bình bằng ngọc, đựng đầy dầu cam tòng thật rất quí giá, đập bể ra mà đổ dầu thơm trên đầu Ðức Chúa Jêsus. Có vài người nổi giận nói cùng nhau rằng: Sao xài phí dầu thơm ấy như vậy? Vì có thể bán dầu đó được hơn ba trăm đơ-ni-ê, mà bố thí cho kẻ khó khăn. Vậy, họ oán trách người Nhưng Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy để mặc người; sao các ngươi làm rầy người mà chi? Người đã làm một việctốt cho ta. Vì các ngươi hằng có kẻ khó khăn ở cùng mình, khi nào muốn làm phước cho họ cũng được; nhưng các ngươi chẳng có ta ở luôn với đâu. Người đã làm điều mình có thể làm được, đã xức xác cho ta trước để chôn. Quả thật, ta nói cùng các ngươi, trong khắp cả thế gian, hễ nơi nào Tin Lành nầy được giảng ra, việc người đã làm cũng sẽ được nhắc lại để nhớ đến người (Phúc Âm Mác 14:1-9).
Ðó là câu chuyện một người xức dầu cho Chúa Giê-xu trước lúc Chúa chịu chết được ghi trong Phúc Âm Mác. Phúc Âm Giăng ghi lại câu chuyện tương tự và cho biết người xức dầu cho Chúa chính là Ma-ri, em của ông La-xa-rơ, người đã được Chúa kêu sống lại. Dù đây là phụ nữ vô danh hay là bà Ma-ri, câu chuyện nầy có rất nhiều điều cho chúng ta học hỏi. Một lần nữa chúng ta thấy thời điểm Lễ Vượt Qua. Câu chuyện nầy xảy ra hai ngày trước lễ Vượt Qua. Lễ Vượt Qua, như đã nói, là lễ kỷ niệm ngày người Do-thái được giải phóng khỏi Ai-cập và hình ảnh con chiên bị giết trong ngày lễ nầy là biểu tượng cho cái chết của Chúa Giê-xu vì tội của nhân loại. Trong khung thời gian đó, giới lãnh đạo Do-thái giáo “tìm mưu đặng bắt Ðức Chúa Giê-xu và giết đi.” Giới lãnh đạo Do-thái giáo muốn giết Chúa vì Chúa Giê-xu đã vạch trần tội lỗi của họ và họ sợ uy thế cũng như quyền lợi của họ sẽ bị mất. Ganh tị, tham lam, kiêu ngạo vì vậy là nguyên nhân đưa đến chỗ giết người. Chúng ta lên án những kẻ sát nhân nhưng cũng cần nhớ rằng mầm mống của tội lỗi phát xuất từ những ganh tị, tham lam và kiêu ngạo trong con người. Nếu không được kiểm soát, những ganh tị hay tham muốn nho nhỏ đó sẽ đưa đến những trọng tội. Thánh Kinh dạy:
“Ai ghét anh em mình là kẻ giết người.”
Chúa Giê-xu chịu chết vì tội của nhân loại nhưng nguyên nhân của cái chết phát xuất từ lòng ganh tị, tham muốn và kiêu ngạo của giới mệnh danh là lãnh đạo tôn giáo thời xưa. Ðây thật là một cảnh cáo nghiêm trọng cho mỗi chúng ta.
Ðối chiếu với lòng ganh ghét của giới lãnh đạo tôn giáo, chúng ta thấy hình ảnh yêu thương, hy sinh và tận hiến của một phụ nữ vô danh hay ta có thể gọi đó là bà Ma-ri. Bà Ma-ri đã làm gì? Thánh Kinh ghi:
“Ngài đang ngồi bàn ăn, có một người đàn bà vào, đem một cái bình bằng ngọc, đựng đầy dầu cam tòng thật rất quí giá, đập bể ra mà đổ dầu thơm trên đầu Ðức Chúa Jêsus.”
Lễ vật mà bà Ma-ri dâng cho Chúa Giê-xu là một thứ hương liệu quý giá. Ðó là dầu cam tòng thật. Và bình đựng dầu cũng là một vật quý giá nữa vì đó là một cái bình bằng ngọc. Ðập bể một cái bình bằng ngọc với dầu cam tòng thật và đổ dầuđó ra trên đầu Chúa Giê-xu, thật là một sự phí phạm. Và đó cũng là phản ứng của mọi người lúc bấy giờ. Ðặc biệt là phản ứng của Giu-đa là người sẽ phản Chúa. Ông nói:
“Sao không bán dầu thơm đó lấy ba trăm đơ-ni-ê đặng bố thí cho kẻ nghèo?”
Ðơ-ni-ê là đơn vị tiền tệ lúc bấy giờ tương đương với lương công nhật của một người. 300 đơ-ni-ê vì vậy gần bằng tiền lương một năm của một người. Bình dầu thơm nầy vì vậy là một món quà thật quý. Phản ứng của ông Giu-đa thật ra không phải vì lòng thương người nhưng vì dụng tâm muốn lấy cắp vì ông là người giữ tiền của nhóm. Thánh Kinh cho biết:
“Người nói vậy, chẳng phải lo cho kẻ nghèo đâu, song vì người vốn là tay trộm cắp, và giữ túi bạc, trộm lấy của người ta để ở trong.”
Con người chúng ta dễ có thái độ chỉ trích người khác nhưng lắm khi chính chúng ta lại có những tâm địa xấu mà chúng ta không biết. Ðộng cơ nào thúc đẩy những lời nói và hành động của chúng ta, đó mới là điều quan trọng. Khi chúng ta lên tiếng chỉ trích hay phê phán người khác, chúng ta cần phải nhìn vào chính mình trước để không mắc phải lỗi lầm của những người đạo đức giả.
Trọng tâm của câu chuyện thật ra không phải là lời chỉ trích phê bình của người khác mà là lời khen tặng của Chúa Giê-xu. Chúa Giê-xu đã nói ba điều về hành động của bà Ma-ri:
1. Trước hết Chúa nói:
“Hãy để mặc người; sao các ngươi làm rầy người mà chi? Người đã làm một việc tốt cho ta.”
Việc tốt Chúa Giê-xu nói đó là bà Ma-ri đã xức xác truớc cho Chúa. Người Do-thái lúc bấy giờ không chôn người chết trong lòng đất nhưng đặt xác trong những hang đá và trước khi đặt vào đó, người ta thường dùng hương liệu để ướp xác. Mặc dù bà Ma-ri không biết trước về cái chết của Chúa, hành động tận hiến của bà đã nói lên lòng yêu kính Chúa và Chúa Giê-xu cho thấy bà đã làm một việc đúng vì đã dâng hương liệu cho Chúa lúc Chúa còn sống. Phúc Âm Giăng cho biết, khi Chúa đã chết ông Ni-cô-đem đã đến với 100 cân hương liệu để ướp xác Chúa. Dĩ nhiên cũng là để bày tỏ lòng yêu kính Chúa nhưng chúng ta thấy rõ hương liệu dâng cho Chúa lúc còn sống có giá trị hơn nhiều.
2. Ðiểm thứ nhì Chúa Giê-xu nói là:
“Các ngươi hằng có kẻ khó khăn ở cùng mình, khi nào muốn làm phước cho họ cũng được; nhưng các ngươi chẳng có ta ở luôn với đâu.”
Chúa Giê-xu không phải là không đồng ý với lý luận giúp đỡ kẻ nghèo khó, nhưng Chúa cho thấy yếu tố dịp tiện quan trọng hơn. Người lúc đó có thể giúp kẻ nghèo lúc nào cũng được nhưng dịp tiện để dâng hiến thích hợp trước lúc Chúa chết là lúc nầy, không còn một dịp nào khác. Nhiều người trong chúng ta cũng đã bỏ qua những dịp tiện quý báu tương tự khi chúng ta viện những lý lẽ nầy nọ mà không đáp ứng lại tình yêu của Thiên Chúa.
3. Chúa Giê-xu nói:
“Người đã làm điều mình có thể làm được, đã xức xác cho ta trước để chôn. Quả thật, ta nói cùng các ngươi, trong khắp cả thế gian, hễ nơi nào Tin Lành nầy được giảng ra, việc người đãlàm cũng sẽ được nhắc lại để nhớ đến người.”
Câu chuyện quý vị nghe hôm nay là để làm thành lời phán của Chúa Giê-xu:
“Nơi nào Tin Lành nầy được giảng ra, việc người đã làm cũng sẽ được nhắc lại để nhớ đến người.”
Bà Ma-ri đã làm điều bà có thể làm, dâng hiến những gì quý nhất và đúng lúc cho Chúa. Bà đã không bỏ lỡ dịp tiện và ngày nay tên bà được nhắc đến và chúng ta học được bài học tận hiến và không bỏ lỡ cơ hội. Mùa Chay nầy chính là khoảng thời gian để chúng ta xét lại tâm hồn và tìm đến những giá trị cao quý, không bỏ lỡ dịp tiện. Quý vị sẽ làm gì để dâng cho Chúa trong lúc dịp tiện vẫn còn? Chần chừ chẳng những sẽ khiến chúng ta ân hận trong đời nầy nhưng có thể sẽ phải ân hận suốt cả cõi vĩnh hằng.
Mục sư Nguyễn Thỉ
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành