Bình Thường, Bất Thường Hay Phi Thường
Bạn thân mến, tất cả chúng ta đều đang sống nhưng sống như thế nào, đó mới là điều quan trọng. Bước vào một bệnh viện, chúng ta thấy hằng trăm người đang sống, nhưng sống với bệnh tật trên giường bệnh, chắc không ai trong chúng ta muốn sống như vậy. Chúng ta ai cũng muốn sống vui, sống mạnh, sống với một đời sống đầy ý nghĩa. Nhưng làm thế nào để sống một cuộc sống có ý nghĩa? Đức Chúa Giê-xu phán: Ta đã đến hầu cho chiên được sống và được sống sung mãn.
Chúa Cứu Thế dùng hình ảnh đàn chiên với người chăn để mô tả mối quan hệ giữa Chúa với chúng ta. Chúa phán: Ta là người chăn hiền lành, người chăn hiền lành vì chiên mình phó sự sống mình. Chăn chiên là một hình ảnh không quen thuộc mấy với người Việt chúng ta nhưng là một hình ảnh rất quen thuộc tại vùng Trung Đông. Nhưng dù không quen thuộc với hình ảnh nầy, con chiên và người chăn cho thấy một tương quan vô cùng đẹp đẽ. Chúng ta là con người nhưng được ví sánh như con chiên mà Chúa là người chăn cho thấy hình ảnh dẫn dắt và chăm sóc của Chúa. Và Chúa hứa rằng: Ta đã đến hầu cho chiên được sống và được sống sung mãn.
Thưa quý vị, để đời sống có ý nghĩa, điều đầu tiên chúng ta phải là chiên của Chúa. Chúa Giê-xu đã đến chịu chết để chuộc tội cho toàn thể nhân loại nhưng chỉ những ai đặt lòng tin nơi Chúa, sự chết của Chúa mới có giá trị. Giả sử có một cửa hàng tặng quà miễn phí cho khác hàng, ai đến đều được quà, nếu chúng ta không đến, dĩ nhiên chúng ta sẽ không được quà. Không được quà không phải vì người ta không cho nhưng vì chúng ta không đến nhận. Sự cứu rỗi của Chúa Giê-xu là món quà vô giá, ai cũng có thể nhận được, nhưng nếu chúng ta khước từ, dĩ nhiên chúng ta sẽ không kinh nghiệm được sự cứu rỗi đó. Chúa Giê-xu phán:
Ta đã đến hầu cho chiên được sống và được sống sung mãn (Phúc Âm Giăng 10:10)
Sự sống sung mãn Chúa hứa chỉ dành cho những ai bằng lòng sống trong sự chăn dắt của Chúa. Chống đối hay khước từ ân sủng của Chúa, chúng ta sẽ không thể nào tận hưởng ân phúc của Ngài.
Có người nói rằng đời sống nầy có thể chia làm ba loại: sống bình thường, sống bất thường và sống phi thường. Mỗi chúng ta ai cũng đều đang sống bình thường. Sống với những sinh hoạt bình thường hằng ngày: ăn uống, làm việc, học hành, nghỉ ngơi, giải trí, v.v… Sống như vậy là bình thường nhưng thật ra cũng hơi bất thường một tí vì hai lý do. Lý do thứ nhất là chẳng lẽ cuộc đời mình chỉ có vậy thôi sao, nghĩa là chẳng lẽ chỉ có ăn ngày ba bữa, rồi lo đi làm kiếm tiền hoặc lo học hành rồi nghỉ ngơi, giải trí để rồi mỗi tuần trở lại với chu kỳ đó sao? Đời sống cần phải có mục đích hay một ý nghĩa nào đó. Lý do thứ hai sống bình thường không phải là bình thường bởi vì con người chúng ta không phải chỉ có phần thân xác hay tình cảm hay trí tuệ mà thôi, chúng ta còn có phần tâm linh, phần cốt lõi của con người. Cốt lõi đó có sống, con người mới sống thật, nếu không, đời sống không thật sự có ý nghĩa. Thánh Kinh gọi đó là những người đang chết về tâm linh. Chết không có nghĩa là không có nhưng có đó mà không sinh hoạt, không có sự sống. Có những người có bàn tay hay bàn chân bị liệt hay con mắt bị chết, tất cả có đó nhưng không cử động, không đi hay không thấy được.
Con người chúng ta có phần linh hồn nhưng nếu không được nối kết với Đấng Tạo Hóa đã tạo dựng chúng ta, chúng ta là những con người chết. Vì vậy nếu sống bình thường mà không có sự sống tâm linh thì đó chưa phải là bình thường mà là những con người chết.
Có những người không sống bình thường nhưng lại sống bất thường. Không ai muốn sống bất thường hay không bình thường nhưng nhiều người trong chúng ta đang sống như vậy mà không biết. Bất thường hay không bình thường là vì không sống đúng với mục đích được tạo dựng. Bạn đang nghe radio, chiếc radio Bạn đang nghe đã được chế tạo để nghe các đài phát thanh khác nhau. Bây giờ giả sử chúng ta dùng chiếc radio đó để kê bàn ghế cho cao lên hoặc để làm ghế ngồi cho em bé chẳng hạn thì đó là một chuyện bất thường vì chiếc máy thu thanh không được sử dụng đúng với mục đích nó được làm ra. Chúng ta có xe để đi, nhà để ở, áo quần để mặc, bây giờ giả sử chúng ta lấy áo quần để lau nhà, lấy nhà làm khi chưa đồ và tối chúng ta vào xe để ngủ, thì đó là những việc bất thường vì áo quần, nhà cửa, xe cộ đã không được sử dụng đúng với mục đích được tạo dựng. Đời sống của chúng ta nếu không được sử dụng đúng với mục đích tạo dựng, chúng ta sẽ sống một đời rất bất thường.
Con người do Thiên Chúa tạo dựng đẻ sống làm vinh danh Ngài nhưng chúng ta đã sử dụng đời sống nầy như thế nào? Nhiều người đã buông mình vào bao nhiêu thứ sa đọa và nghĩ rằng làm như vậy mới là biết đời, mới tận hưởng đời sống. Nhưng sự thật là gì, tất cả đều biết, đó là những đau đớn, ê chề, nhưng dư vị cay đắng sau những lúc buông mình đó. Từ đó người ta đi tìm những cảm giác mạnh hơn để lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn qua rượu chè, cờ bạc, sắc dục, ma túy. Có người đi đến chỗ tù tội hoặc có vấn đề với pháp luật. Có thể chúng ta không đến nỗi sa đọa như vậy nhưng chúng ta có thể sống mà không cần đến ai, không để ý đến ai, sẵn sàng chà đạp lên người khác để sống, chúng ta sống theo bất cứ điều gì thôi thúc trong người. Vua Sa-lô-môn của Do-thái ngày xưa, nổi tiếng là một vị vua khôn ngoan, ông cũng đã từng sống buông thả như vậy, nhưng đến cuối cuộc đời, ông đã đưa ra lời khuyên sau:
Hỡi kẻ trẻ kia, hãy vui mừng trong tuổi thanh xuân, hãy đem lòng hớn hở trong khi còn thơ ấu, hãy đi theo đường lối lòng mình muốn và điều mắt mình ưa thích nhưng phải biết rằng vì mọi việc đó, Đức Chúa Trời sẽ đòi ngươi đến mà đoán xét (Truyền Đạo 11:9)
Con người chúng ta được Thiên Chúa ban cho ý chí tự do và vì có ý chí tự do, chúng ta phải chịu trách nhiệm về những hành động của mình.
Sau khi bảo những người trẻ cứ sống buông thả đi nhưng cũng phải nhớ rằng mình phải chịu trách nhiệm trước mặt Thiên Chúa, vua Sa-lô-môn đã đưa ra lời khuyên sau: Trong buổi còn thanh xuân, hãy tưởng nhớ Đấng Tạo Hóa ngươi, trước khi những ngày gian nan chưa đến, trước khi những năm tớ mà ngươi nói ràng, Ta không lấy làm vui lòng.
Bạn thân mến, để sống bình thường, dù là trẻ hay già, chúng ta cần tưởng nhớ, cần nghĩ đến Đấng Tạo Hóa, Đấng đã tạo dựng chúng ta và sống đúng với mục đích mà mình đã được tạo dựng, đó là tôn thờ Thiên Chúa và sống mang lợi ích cho tha nhân trên trần gian nầy.
Đời sống thư ba tôi muốn nói là đời sống phi thường. Phi thường không phải là sống như siêu nhân nhưng phi thường chỉ có nghĩa là vượt lên trên những thấp thỏi, tầm thường của cuộc đời. Bạn có trông thấy những cánh bướm đẹp đẽ, nhởn nhơ trước gió không? Đó là đời sống phi thường, khác hẳn với những con sâu xù xì, xấu xí, ghê sợ bò dưới đất. Từ con sâu đến con bướm phải qua sự biến thái, một huyền nhiệm của đời sống ta chỉ có thể kinh nghiệm chứ không thể giải thích. Đó cũng là huyền nhiệm của sự tái sinh hay sinh lại mà người nào đặt lòng tin nơi Chúa Giê-xu sẽ kinh nghiệm. Chúa Giê-xu phán:
Ta đã đến hầu cho chiên được sống và sống sung mãn (Phúc Âm Giăng 10:10)
Đời sống sung mãn chỉ có khi sự sống của chúng ta liên kết với sự sống của Chúa. Lời Chúa dạy:
Ai liên kết với Chúa Cứu Thế, người đó là một tạo vật mới, những gì cũ qua đi, tất cả đều trở nên mới (Thư II Cô-rinh-tô 5:17)
Bạn đang sống nhưng sóng như thế nào? Sống một đời vui vẻ, thỏa lòng hay đang kéo lê những tháng ngày trên đất? Tôi mời Bạn đến với Chúa Giê-xu để kinh nghiệm một đời sống mới, một đời sống sung mãn, dồi dào, có ý nghĩa trong Ngài. Cuộc sống hiện tại của chúng ta có thể không thay đổi, nhưng trong tâm hồn, Bạn sẽ kinh nghiệm một cuộc sống mới, vượt lên trên những thấp thỏi, tầm thường của cuộc sống thường nhật và Bạn có thể nói rằng tôi đang sống một cuộc đời sung mãn.
Mục sư Nguyễn Thỉ
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành