Ma-ri Ma-đơ-len Nữ Môn Đệ Trung Tín (Bài 2)
Chúng ta đang ở trong Tuần Thánh, kỷ niệm cuộc khổ nạn Chúa Cứu Thế gánh chịu vì nhân loại và cũng sẽ mừng ngày Chúa phục sinh nên Câu Chuyện Gia Đình hôm nay xin trình bày tiếp bà Ma-ri Ma-đơ-len, một nhân vật đặc biệt trong ngày Phục Sinh đầu tiên.
Ma-ri Ma-đơ-len là người đầu tiên gặp Chúa Phục Sinh
Trong tất cả các môn đồ của Chúa Giê-xu, bà Ma-ri Ma-đơ-len được vinh dự là người đầu tiên gặp Chúa Giê-xu từ kẻ chết sống lại. Đây là đặc ân thật xứng đáng cho người kính yêu Chúa, trung tín hầu việc Chúa và theo Chúa trên đường khổ nạn cho đến cuối cùng. Một tác giả nọ viết: “Khi Chúa Giê-xu chịu đóng đinh vì tội của nhân loại, Ma-ri Ma-đơ-len là người cuối cùng đứng bên chân thập tự, ba ngày sau, bà là người đầu tiên đến thăm mộ Chúa, vì thế bà cũng là người đầu tiên gặp Chúa Phục Sinh. Ma-ri Ma-đơ-len được chứng kiến biến động lớn nhất trong lịch sử loài người, là nền tảng của đức tin Cơ-đốc, đó là sự việc Chúa Giê-xu từ kẻ chết sống lại. Đây là vinh dự lớn lao Chúa dành cho bà.”
Chúa Giê-xu chịu đóng đinh trên thập giá vì tội của nhân loại, người ta chôn Chúa vào chiều thứ sáu, tức là bắt đầu ngày Sa-bát. Theo luật Do Thái giáo, không ai được làm gì trong ngày Sa-bát, vì thế bà Ma-đơ-len không thể đi thăm mộ Chúa. Ngày thứ nhất trong tuần sau đó bà thức dậy thật sớm và cùng với vài người bạn đi thăm mộ vị thầy kính yêu. Kinh Thánh ghi: “Khi trời còn mờ mờ, Ma-ri Ma-đơ-len tới mộ.” Khi đến nơi, thấy tảng đá lấp cửa mộ đã dời đi, Ma-ri đi tìm Phi-e-rơ và Giăng và nói cách lo lắng: “Người ta đã dời xác Chúa đi rồi, không biết để ở đâu.” Hai môn đồ đi với Ma-ri đến mộ, bước vào xem và thấy đúng như vậy, xác Chúa Giê-xu không còn đó, hai người bèn trở về. Những người đến mộ Chúa đều về hết nhưng Ma-ri thì không. Từ khi Chúa bị chôn đến hôm nay bà mới được thăm mộ Chúa. Bà trông mong được tẩm thuốc thơm cho Ngài nhưng bây giờ xác Chúa không còn đó! Quá buồn và thất vọng, bà không muốn ra về.
Khi Chúa Giê-xu chịu khổ nạn, Ma-ri Ma-đơ-len đi theo Chúa suốt chặng đường khổ nạn. Khi Chúa bị đóng đinh trên cây thập tự, bà có mặt tại đó và khi người ta chôn Chúa, bà cũng đi theo để biết họ chôn Ngài ở đâu. Bà Ma-đơ-len rất đau buồn khi chứng kiến tất cả những điều đó. Bây giờ điều duy nhất bà có thể làm để bày tỏ lòng biết ơn vị Thầy kính yêu là tẩm thuốc thơm cho xác Ngài, nhưng cũng không làm được điều bà mong ước. Chúa chỉ còn là một cái xác mà bà không được nhìn thấy, không được đến gần! Lòng bà Ma-đơ-len tan nát vì đau buồn và thất vọng.
Kinh Thánh ghi:
“Hai môn đồ trở về nhà mình, song Ma-ri đứng bên ngoài, gần mộ mà khóc. Người vừa khóc vừa cúi xuống dòm trong mộ” (Giăng 20:10-11).
Hành động của Ma-đơ-len nói lên tình yêu sâu đậm bà dành cho Chúa. Ma-đơ-len nghĩ bà đã mất tất cả. Chúa đã chết, bà muốn tẩm thuốc thơm cho xác Ngài nhưng xác Chúa đã bị ai đó đem đi mất, bà không còn nhìn thấy nữa! Đức Chúa Trời nhìn thấy tấm lòng của Ma-đơ-len và cảm thông trước nỗi tuyệt vọng của bà nên Ngài đã ban thưởng cho bà, bà được gặp thiên sứ và sau đó, được đối diện với chính Chúa Phục Sinh. Thật là một đặc ân vô cùng lớn lao. Khi các thiên sứ hỏi: “Bà ơi, sao bà khóc?” Vì đang buồn, đang khóc nên dù thấy thiên sứ và được thiên sứ hỏi, Ma-đơ-len không hoảng sợ cũng không ngạc nhiên hay vui mừng, bà trả lời một cách bình thản, tự nhiên như là trả lời với một người, bà cũng thành thật nói lên nỗi ưu tư của mình. Bà nói: “Vì người ta đã dời Chúa tôi đi, không biết để Ngài ở đâu.” Câu trả lời của Ma-ri hàm ý rằng: “Tôi khóc vì tôi đến đây thăm mộ Chúa mà không được thấy Ngài, người ta đã đem xác Chúa tôi đi mất, bây giờ không biết tìm đâu!” Ma-ri Ma-đơ-len không tin Chúa nửa vời hay theo Chúa xa xa, bà kính yêu Chúa với cả tấm lòng và tìm đủ mọi cách để phục sự Ngài. Câu trả lời của Ma-ri cũng nói lên tình cảm sâu đậm bà dành cho Chúa Giê-xu. Bà gọi Ngài là ‘Chúa tôi’, hàm ý Chúa Giê-xu là của riêng bà, là Chủ Chúa của cuộc đời bà. Ngài là Đấng ban ơn cho bà quá nhiều, cũng là Đấng bà kính yêu và hầu việc.
Sau khi chia xẻ ưu tư của mình với thiên sứ qua câu nói: Tôi khóc “vì người ta đã dời Chúa tôi đi, không biết để Ngài ở đâu,” Ma-ri quay ra thì gặp ngay Chúa Giê-xu nhưng bà không nhìn ra Chúa, người bà đang tìm kiếm. Chúa Giê-xu cũng hỏi Ma-ri:
“Hỡi đàn bà kia, sao ngươi khóc? Ngươi tìm ai?” Kinh Thánh ghi rằng Ma-ri tưởng đó là người làm vườn nên nói: “Thưa ông, nếu ông là người đã đem Chúa Giê-xu đi nơi khác, xin chỉ cho tôi biết ông để Ngài ở đâu để tôi đến mà lấy” (Giăng 20:15).
Tâm trí Ma-ri lúc đó tràn ngập Chúa Giê-xu, bà chỉ nghĩ đến Chúa và chỉ một mình Chúa mà thôi, vì thế bà nghĩ tất cả mọi người khác cũng như bà, cũng biết là Chúa Giê-xu được chôn trong ngôi mộ này nhưng xác Ngài đã bị người nào đó đem đi mất rồi. Dù tưởng người nói với bà là người làm vườn, bà nghĩ ông này cũng biết Chúa Giê-xu được chôn tại đây mấy ngày trước và bây giờ xác Ngài đã biến mất. Không những nghĩ như thế, trong trí bà còn lóe lên một hy vọng: biết đâu người này đã dời xác Chúa đi, vì vậy biết xác Chúa ở đâu, và có thể chỉ cho bà đến lấy. Mối quan tâm lớn nhất của Ma-ri lúc đó là Chúa Giê-xu và bà nghĩ mọi người khác cũng đang quan tâm đến Ngài và biết rõ về Ngài. Bà quên rằng là một phụ nữ yếu đuối, không quyền hành, tiền bạc trong tay, làm sao bà có thể đi lấy xác Chúa Giê-xu được.
Chính lúc đó Chúa gọi: “Ma-ri!” Chỉ một tiếng ngắn ngủi nhưng Ma-ri nhận ra ngay giọng nói quen thuộc đầy yêu thương của Chúa, tiếng gọi đó đã đụng đến tấm lòng tan nát của bà. Ma-đơ-len như tỉnh lại, ngay tức khắc bà kêu lên: “Ra-bu-ni!” nghĩa là thưa thầy. Bất ngờ được gặp lại vị Thầy yêu quý, vị Thầy đã chết mà xác cũng đã mất bây giờ đang đứng trước mặt bà, gọi đến chính tên bà. Thật không còn nỗi sung sướng nào có thể so sánh được. Tuyệt vọng bỗng biến thành hy vọng, đau buồn biến thành niềm vui lớn. Vị Thầy yêu dấu của bà đã sống lại, bà liền sấp mình xuống đất để tôn thờ Ngài.
Ma-ri Ma-đơ-len là người đầu tiên loan báo tin mừng Chúa Phục Sinh
Sau đó, Chúa Giê-xu ban truyền cho Ma-đơ-len một công tác vô cùng quan trọng và vinh dự: bà được làm người đầu tiên đi rao truyền tin mừng Chúa đã sống lại, là tin mừng lớn cho muôn dân, trong mọi thời đại. Chúa nói với bà:
“Hãy đi, đến cùng anh em ta, nói rằng ta lên cùng Cha ta và Cha các ngươi, cùng Đức Chúa Trời ta và Đức Chúa Trời các ngươi” (Giăng 20:17b).
Sau khi gặp Chúa và nghe Chúa gọi chính tên mình, nước mắt của Ma-ri đã biết thành nụ cười tươi sáng, nỗi buồn đau thất vọng đã nhường chỗ cho lòng hăng hái, phấn khởi. Với lòng vui mừng phấn khởi đó, có lẽ bà đã hết sức chạy thật nhanh vào thành Giê-ru-sa-lem để báo cho các môn đồ của Chúa biết tin vui rằng Chúa đã sống lại. Không những báo tin cho các môn đồ của Chúa, vì lòng ngập tràn tin mừng vị Thầy kính yêu của mình đã sống lại, có lẽ Ma-ri Ma-đơ-len cũng báo tin vui này cho tất cả mọi người bà gặp trên đường.
Qua những chi tiết Kinh Thánh ghi về bà Ma-ri Ma-đơ-len, chúng ta ghi nhận những điều sau:
1. Bà Ma-đơ-len sống dưới sức mạnh của tối tăm và ma quỷ, bà đến với Chúa Giê-xu và được Ngài giải cứu, từ đó bà trở nên một người mới, sống cuộc đời có mục đích. Ngày nay nếu phải sống trong bệnh tật, khổ đau, bất hạnh vì quyền lực của ma quỷ và tối tăm, chúng ta hãy đến với Chúa Cứu Thế. Ngài là Con Đường Cứu Rỗi, là Chân Lý và Sự Sống. Ngài sẽ chữa lành chúng ta, giải cứu và ban cho chúng ta đời sống mới, tràn đầy niềm vui và ý nghĩa.
2. Sau khi được chữa lành, Ma-ri Ma-đơ-len trở nên môn đồ của Chúa Giê-xu. Biết ơn Chúa, bà đi theo Chúa, tận tâm trung tín hầu việc Ngài. Bà lấy điều mình có để hầu việc Ngài. Cùng với các nữ môn đệ khác, bà giúp Chúa về phần vật chất. Ngay cả khi Chúa nằm trong mộ bà cũng tìm mọi cách để phục sự Ngài. Ngày nay Chúa cũng đã giải cứu, chữa lành và ban nhiều ơn phước cho cuộc đời chúng ta nhưng có lẽ chúng ta quên ơn Chúa nên chưa hết lòng kính yêu Chúa và hầu việc Ngài. Chúa đã hy sinh mạng sống Ngài để ban cho chúng ta ơn tha thứ, ơn cứu rỗi và sự sống đời đời. Chúa cũng ban cho chúng ta những ơn lành khác về mặt tâm linh và vật chất trong đời này. Xin Chúa giúp chúng biết ơn Chúa như Ma-ri Ma-đơ-len ngày xưa, sẵn sàng dâng những điều chúng ta có để hầu việc Chúa và làm rạng Danh Ngài.
3. Chúa đã ban thưởng cho bà Ma-đơ-len bằng cách cho bà được vinh dự là người đầu tiên gặp Chúa Phục Sinh, được trò chuyện với Ngài. Chúa cũng ban cho bà đặc ân là người đầu tiên nhận sứ mạng trực tiếp từ Chúa, đi rao báo tin mừng Chúa sống lại. Dù Ma-ri Ma-đơ-len chỉ là một phụ nữ tầm thường, yếu đuối, trong xã hội trọng nam khinh nữ, nhưng bà được Chúa Giê-xu ban cho đặc ân lớn lao và trao phó trách nhiệm quan trọng. Nếu ngày xưa Chúa không quên Ma-ri Ma-đơ-len thì ngày nay Chúa cũng không quên chúng ta. Nếu chúng ta kính yêu Chúa và sẵn sàng hầu việc Ngài trong khả năng của mình, Chúa sẽ dùng chúng ta trong công việc Nhà Chúa và giao thác cho chúng ta những công tác thích hợp.
Chúng ta thọ ơn Chúa rất nhiều, Ngài đã hy sinh chịu chết để ban cho chúng ta ơn tha thứ và sự sống đời đời. Nếu chúng ta dâng đời sống cho Chúa hướng dẫn, Ngài sẽ đi bên cạnh, dìu dắt chúng ta trên đường đời đầy dẫy cám dỗ và khó khăn này.
Minh Nguyên
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành