Món Quà Toàn Hảo
Chị Dung đi cả tiếng đồng hồ trong khu buôn bán, hết cửa hàng này sang cửa hàng khác, mà vẫn không biết mua gì làm quà cho ông cụ thân sinh của chị Giáng Sinh này. Thật ra, mỗi lần mua quà cho ông cụ thật là khó. Những gì ông cần thì ông đã tự đi mua lấy. Khi con cháu hay người nào tặng quà, ông chẳng bao giờ tỏ vẻ vui mừng hay thích thú. Ông cảm ơn người cho quà một cách thật lịch sự nhưng nhiều khi để món quà nằm đó cả tuần, chẳng buồn mở ra xem có gì trong đó. Dù tính của cha như thế nhưng chị Dung luôn luôn tìm mua món này món kia tặng cho ông trong những dịp đặc biệt để bày tỏ tình thương đối với cha. Khi thì chị tặng ông cái áo len, khi thì hộp kẹo, có khi chị tặng ông cụ hình mấy đứa cháu ngoại hoặc vài quyển sách hay.
Nhưng Giáng Sinh năm nay chị Dung thật sự không biết mua gì cho cha. Ông cụ vào nhà thương đã mấy tuần nay. Ông bị ung thư máu đã hơn năm năm và bác sĩ cho biết, bây giờ đã đến giai đoạn cuối. Khi được tin cha trở bệnh nặng, chị Dung từ giã chồng con, đi máy bay về thăm ngay. Hai người em của chị cũng từ xa trở về. Mấy chị em quanh quẩn bên giường bệnh với ông cụ suốt một tuần. Những giờ phút quây quần bên cạnh cha dù không ai nói gì bao nhiêu nhưng thật ngọt ngào và đầy yêu thương. Tính cứng rắn nghiêm nghị của ông hầu như đã tan biến. Kể từ khi chị Dung khôn lớn, đây là lần đầu tiên chị thấy cha bày tỏ tình thương đối với mình. Ông ôm cánh tay chị rồi nắm bàn tay chị siết nhẹ. Nhưng chỉ có vậy, ông vẫn không thể bày tỏ tình cảm bằng lời nói. Khi còn trẻ, ông cụ học ngành y khoa. Vì ảnh hưởng của sách vở và thầy giáo, ông theo chủ thuyết tiến hóa và loại bỏ niềm tin của cha mẹ. Càng học cao ông càng chê cười tôn giáo và niềm tin. Cuối cùng khoa học khôngnhững trở thành thần tượng mà là căn bản cho niềm tin và lẽ sống của ông. Khi thấy các con, nhất là chị Dung, là đứa con gái đầu lòng, có đức tin mãnh liệt nơi Chúa Giê-xu, ông lắc đầu bảo rằng ông không thể hiểu được, và đó cũng không phải là điều ông mong ước. Có lần ông nói: “Ba không ngờ con là người học thức mà lại tin Chúa Giê-xu.” Những lúc cha con tranh luận về niềm tin, ông thường nói: “Dù là con học đến bậc đại học hay học đến đâu, sự kiện con tin theo Chúa Giê-xu cho thấy con không thông minh và không khôn ngoan chút nào.” Chị Dung nhiều lần giải thích, chia xẻ niềm tin của mình với cha nhưng không có kết quả. Ngay cả khi biết mình bị bệnh nặng, không thuốc chữa, ông cụ vẫn từ chối, không muốn nghe về vấn đề đức tin, sự sống đời sau và không nhìn nhận rằng ông cần Chúa.
Suốt mấy ngày chị Dung ngồi bên giường bệnh của cha, ông ngủ luôn chứ ít khi tỉnh, cha con cũng chẳng nói gì với nhau. Chị cầm bàn tay gầy yếu của cha áp vào mặt, lòng tràn ngập yêu thương, chị cầu nguyện lầm thầm: “Cảm tạ Chúa cho con trên đời tạm này có một người cha đầy lòng thương yêu đối với con cái. Cảm tạ Chúa đã giáng trần chịu chết để bao nhiêu người được sự sống vĩnh cửu. Con cảm tạ Chúa vì con tin chắc rằng một ngày gần đây, cha con sẽ tiếp nhận Chúa và cũng sẽ nhận được sự sống vĩnh cửu đó. Sau năm ngày thăm viếng cha trong nhà thương, đến ngày thứ sáu, ông có vẻ khỏe hơn, tỉnh táo hơn. Nhưng cũng đến ngày chị Dung phải trở về với công việc làm và chồng con đang mong đợi. Khi từ giã cha, chị cố gắng giữ không khóc để cha khỏi bận lòng. Ngày Giáng Sinh đã thật gần. Chị Dung gọi điện thoại hỏi thăm cha. Ông chỉ trả lời vài câu, giọng yếu ớt. Chị nói cho ông biết là chị vẫn cầu nguyện cho ông và mong rằng một ngày gần đây ông sẽ tiếp nhận Chúa Cứu Thế Giê-xu. Nghe vậy ông nói: Con cứ tiếp tục cầu nguyện đi. Lòng chị Dung tràn ngập niềm vui. Ðây là lần đầu tiên ông cụ nói với chị một lời tích cực như thế khi chị nhắc đến niềm tin nơi Chúa. Chị Dung bỗng nhớ lời Chúa hứa trong Kinh Thánh: “Hãy tin Ðức Chúa Giê-xu thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi (Công vụ 16:31).
Hôm đó chị Dung đã mua xong tất cả quà cho gia đình và bạn bè, nhưng chị vẫn không biết mua gì cho cha. Tặng cha quà gì trong mùa Giáng Sinh này khi mà ông đang sống những ngày cuối cùng của đời ông? Cha chị không cần áo len, không thể ăn kẹo bánh, ngay cả những bức hình của con cháu ông cũng không cần. Chị Dung đi đến chỗ người ta chưng những chậu hoa giáng sinh màu đỏ xinh đẹp. Nhìn những chậu hoa đó chị bỗng trào nước mắt: Không, cha không cần hoa. Ðằng nào thì một ngày gần đây, có lẽ đã rất gần, người ta sẽ tặng hoa cho cha rất nhiều. Cha không cần mình mua một thứ gì để làm quà Giáng Sinh năm nay. Ðiều duy nhất ông cần, cũng là điều duy nhất sẽ thật sự mang lại ích lợi lâu dài, vĩnh cửu cho linh hồn ông là Chúa Cứu Thế Giê-xu, là đức tin đặt trọn vẹn nơi Chúa, Ðấng đã giáng sinh hai ngàn năm trước để chịu chết vì tội của ông, của mọi người. Ðó là điều cha cần, nhưng làm sao chị mang đến cho ông? Tối hôm đó ngồi bên bàn, chị Dung mở hộp thiệp Giáng Sinh để viết gởi vài tấm cho những người thân quen. Nhưng chị cầm lên rồi để xuống, không thể nào tập trung tư tưởng để viết cho một người nào. Chị không thể nghĩ đến ai khác hơn là người cha thân yêu đang nằm trên giường bệnh, như ngọn đèn gần tàn, đang đếm từng giây phút, từng hơi thở cuối cùng của cuộc đời ông. Lời hứa của Chúa lại đến với chị: “Hãy tin Ðức Chúa Giê-xu thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. Bỗng nhiên, trong lòng chị có một sự tin chắc lạ lùng, chị biết rõ mình phải tặng cho cha điều gì. Chị thầm nhủ: Mình sẽ viết thư cho cha, đây là thời điểm tốt. Lần này những gì mình chia xẻ cha sẽ chú tâm, sẽ để ý. Với lòng tin quyết và trong sự hướng dẫn của Chúa, chị Dung lấy giấy bút và viết những dòng sau:
Thưa Ba yêu quý,
Con thương Ba nhiều lắm, con cũng nhớ Ba nhiều. Ước gì con có thể ở bên cạnh Ba trong lúc này, là lúc Ba cần con. Thật ra con muốn được ngồi bên giường của Ba, đọc cho Ba nghe những lời đầy an ủi và yêu thương của Chúa từ trong Kinh Thánh. Con mong là các em con sẽ thay mặt con ở bên cạnh, chăm sóc Ba. Chúa yêu thương Ba nhiều lắm, và Chúa muốn Ba biết là Ngài yêu thương Ba vô cùng. Mấy tuần qua, con đi nhiều nơi, nhiều chỗ để tìm mua một món quà cho Ba nhưng cuối cùng, con biết, lá thư này là điều toàn hảo nhất, là món quà thực tế nhất mà Ba cần trong mùa Giáng Sinh này. Chúa Giê-xu đã sinh ra làm người hai ngàn năm trước vì yêu thương nhân loại, trong đó có Ba và con. Ngài xuống trần để gánh lấy tội của chúng ta và chịu chết thay cho chúng ta trên thập tự giá. Chúa đã hy sinh chịu chết để chúng ta được tha thứ tội và được sống với Ngài mãi mãi trong cõi đời sau. Chúa đã trở về trời để chuẩn bị cho chúng ta một chỗ ở phước hạnh đời đời trên thiên đàng. Ðối với con thiên đàng là một thực hữu rõ ràng. Con trông chờ ngày được gặp Chúa trên thiên đàng, được sống bên cạnh Ngài. Nếu Ba cũng tin nhận Chúa, cha con mình sẽ được vui sống bên nhau mãi mãi. Chúa đã ban cho gia đình mình đầy đủ mọi điều trong những năm tháng qua. Chúng ta có nhiều điều thật là tốt đẹp trong đời sống, nhưng những điều ở đời tạm này làm sao so sánh được với niềm vui đời đời mãi mãi mà Chúa đang dành sẵn cho chúng ta trên thiên đàng, là nơi sẽ không còn buồn đau, không còn nước mắt.
Ba ơi, Chúa đã bắt nhịp cầu để Ba quay trở về với Ðức Chúa Cha và Ngài đang chuẩn bị cho Ba một chỗ trên thiên đàng. Chúa Giê-xu nói: “Ta đi, sắm sẵn cho các ngươi một chỗ. Khi ta đã đi, và đã sắm sẵn cho các ngươi một chỗ rồi, ta sẽ trở lại đem các ngươi đi với ta, hầu cho ta ở đâu thì các ngươi cũng ở đó. Ta là con đường, là chân lý và sự sống, chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Ðức Chúa Cha” (Giăng 14:2, 3 & 6). “Vì Ðức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Người Con ấy sẽ không bị hư mất mà được sự sống đời đời (Giăng 3:16). Ba ơi, đây là tin mừng, tin vui. Con thật sung sướng được chia xẻ với Ba tin vui này. Chúa Giê-xu là Ðấng sống. Chúa yêu thương cha con mình và Ngài có một chương trình tốt đẹp cho chúng ta. Chúa muốn chúng ta chia xẻ vinh quang và đời sống phước hạnh với Ngài trong Nước của Ngài. Thưa Ba, lời cầu nguyện của con trong giờ phút này là xin Chúa giúp Ba đưa tay ra tiếp nhận món quà vô giá của Ngài, mời Ngài bước vào cuộc đời của Ba để Ba được làm con của Chúa. Con cầu xin Niềm Vui Lớn mà Chúa Cứu Thế đem đến cho nhân loại cũng sẽ là niềm vui của riêng Ba trong mùa Giáng Sinh này và mãi mãi về sau. Con thương Ba vì Ba là Ba của con và Ba là con của Chúa.
Ðứa con gái yêu thương Ba mãi mãi
Từ lúc viết xong lá thư, lòng chị Dung tràn ngập bình an cách lạ lùng, khó tả. Chị không còn lo lắng về linh hồn của cha nhưng thấy vững lòng, an tâm. Gởi lá thư đó đi được vài ngày, chị gọi điện thoại nói chuyện với cha, ông chỉ nói thều thào vài tiếng. Ðó cũng là lần cuối cùng chị được nghe tiếng cha. Mười ngày sau, chị Dung được tin cha qua đời. Chị vội vàng đi đến nơi ông ở để cùng với các em lo tang lễ cho cha. Tang lễ xong, lúc mấy chị em sắp ra về, một bà cụ, là người đã chăm sóc ba chị trong những ngày cuối cùng gọi chị riêng ra. Bà ôm hai bàn tay chị trong tay bà, cười nhẹ và nói: “Tôi xin báo cho cô một tin vui, cha của cô đã tiếp nhận Chúa mấy ngày trước khi ông qua đời. Tôi là người được vinh dự cầu nguyện với ông. Hôm đó tâm trí ông còn minh mẫn và ông đã cầu nguyện tiếp nhận Chúa Cứu Thế Giê-xu vào lòng.” Nghe bà cụ nói, chị Dung khóc, nhưng là những giọt nước mắt phước hạnh và biết ơn Chúa. Chúa đã đến với ba của chị, Ngài là món quà toàn hảo nhất cho ông, cho mọi người, không chỉ trong mùa Giáng Sinh nhưng trong mỗi mùa, mỗi ngày của đời sống.
(A true story, viết theo “The Perfect Gitf” by Joanne Long, from Focus on the Family Magazine, December 1989)
Minh Nguyên
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành