Tâm Tình Với Các Bà Mẹ Nhân Ngày Từ Mẫu
Ngày Chúa Nhật thứ nhì của tháng 5 là ngày Từ Mẫu, ngày người Hoa Kỳ dành ra để con cái ghi nhớ công ơn của Mẹ. Đây là ngày chúng ta bày tỏ lòng biết ơn người mẹ yêu dấu của chúng ta, không phải ngày dành cho mẹ của thiên nhiên, của đất trời hay của bất cứ một điều gì khác. Nhân ngày Từ Mẫu, chúng tôi xin phép được chia xẻ vài lời tâm tình với quý bà mẹ trẻ, là những bà mẹ còn được diễm phúc có những đứa con nhỏ chạy theo níu áo hoặc quấn quýt bên chân.
Kính thưa quý vị, làm mẹ là một thiên chức vô cùng cao quý. Khi tạo dựng nên con người, Đức Chúa Trời ban cho người nam và người nữ những cá tính và khả năng riêng biệt, để giao cho những trách nhiệm riêng biệt. Chúa ban cho người phụ nữ chúng ta một cơ thể đặc biệt để mang thai và sinh con. Chúa cũng ban cho người phụ nữ tâm hồn mềm mại, tấm lòng yêu thương và tâm tính dịu dàng để trang bị chúng ta cho trách nhiệm làm mẹ, trách nhiệm cao quý nhất trong đời. Là những người được đặc ân làm mẹ, chúng ta phải hãnh diện vì được Thiên Chúa giao cho một trách nhiệm vô cùng quan trọng và cao quý.
Không những làm mẹ là thiên chức cao quý mà con cái cũng là món quà đặc biệt, quý giá Chúa ban cho con người. Trong đời tạm này, ngoài món quà quý là người bạn đời mà Chúa ban cho chúng ta, con cái là ơn phước đặc biệt đến từ Chúa. Trong tất cả những ơn phước cụ thể, mắt ta có thể nhìn thấy và tay ta có thể ôm giữ, con cái là điều duy nhất chúng ta có thể còn nhìn thấy trong cõi vĩnh hằng. Con cái là món quà quý nhưng món quà này thường bị quên lãng và xem thường vì những nhu cầu vật chất và những căng thẳng của đời sống. Không chỉ vì con cái là ơn lành của Đức Chúa Trời mà vai trò làm mẹ quan trọng, nhưng vai trò làm mẹ quan trọng vì mẹ là người có ảnh hưởng sâu đậm nhất trên đời sống con. Mỗi người sống trên đời chỉ có một bà mẹ, và trong vai trò làm mẹ, chúng ta cũng chỉ có một cơ hội duy nhất, một thời điểm duy nhất để tạo ảnh hưởng nơi con cái. Khi thời điểm đó qua đi, chúng ta không bao giờ tìm lại được nữa. Vì những lý do đó, làm mẹ là trách nhiệm lớn lao và quan trọng mà chúng ta không thể xem nhẹ hay để cho người khác thay thế. Thánh Kinh dạy:
Hãy dạy cho trẻ thơ con đường nó phải theo, dầu khi trở về già, nó cũng không hề lìa khỏi đó (Châm Ngôn 22:6)
Đây là trách nhiệm lớn lao của chúng ta trong vai trò làm mẹ. Tình mẹ con là tình cảm đầu tiên một đứa bé nhận được, cũng là tình cảm đầu tiên đứa bé ban cho. Sự hiện diện cũng như sự chăm sóc vỗ về của mẹ khiến đứa bé cảm thấy bình an, vững lòng. Ngoại trừ những trường hợp đặc biệt, bình thường một đứa bé lớn lên trở thành một người như thế nào phần lớn là do ảnh hưởng của người mẹ. Theo lời Kinh Thánh dạy, con cái là phước lành và làcơ nghiệp Đức Chúa Trời ban cho con người. Chúng ta không nên xem con như là gánh nặng hay là điều phiền phức, cản trở công việc làm hay ngăn cản sự thăng tiến của chúng ta. Có người lập gia đình nhưng không muốn có con, sợ có con đời sống sẽ bị xáo trộn, không làm được những gì mình muốn làm. Cũng có người sợ sinh con rồi vóc dáng của mình xấu đi. Đây thật là một nỗi lo sợ viển vông, ích kỷ và không chính đáng. Đúng, có thể vì sinh con, vóc dáng người mẹ thay đổi; cũng có thể vì có con mà những toan tính, ước mơ của mẹ phải đổi thay hoặc phải hủy bỏ. Nhưng niềm vui được làm mẹ, được bế đứa con trong tay, được nuôi nấng chăm sóc cho con lớn lên và nhất là truyền đạt cho con những giá trị cao quý, niềm vui đó không gì so sánh được.
Con cái là niềm vui, là điều quý nhất trong cuộc đời, nhưng con chỉ cần mẹ khi còn nhỏ và mẹ cũng chỉ có thể dạy dỗ uốn nắn con khi con còn nhỏ. Vì thế, lời tâm tình chúng tôi muốn thưa với quý bà mẹ trẻ hôm nay là, vì con cái là gia sản quý báu nhất trên đời, chúng ta cần đặt con vào ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của chúng ta. Quý vị, những bà mẹ đang có con trong tuổi mới sinh cho đến khoảng mười hai, mười ba, quý vị đang sống những ngày đẹp nhất trong vai trò làm mẹ. Khi con qua tuổi đó rồi, chúng ta thường phải đối diện với nhiều lo lắng và buồn đau vì những thay đổi nơi con và thay đổi trong đời sống. Nếu trong thời gian này, là thời gian con cần được ở bên mẹï, quý vị có thể tạm gác những công việc hay mục tiêu khác qua một bên, hy sinh tất cả để dành thì giờ cho con, có mặt bên cạnh con, gần gũi trò chuyện với con, thì những năm tháng sau đó, khi con bắt đầu chuyển mình, thay đổi, khi con đến tuổi trưởng thành phải lìa xa cha mẹ, cũng như khi mẹ bước vào tuổi xế chiều, phải đối diện với sự trống vắng trong gia đình, quý vị sẽ không có gì phải ân hận nuối tiếc.
Nói một cách thực tế, điều quý nhất mà các bà mẹ có con nhỏ có thể làm cho con là dành thì giờ cho con. Ngoại trừ những hoàn cảnh bất khả kháng, còn nếu quý bà mẹ trẻ có thể sắp xếp thế nào để có thể làm mẹ trọn thì giờ, chính tay mình chăm sóc, dạy dỗ con, có mặt bên cạnh con hằng ngày, ít nhất là trong năm năm đầu, đó là điều tốt nhất cho con. Nếu chúng ta chấp nhận có thể sống đơn giản lại, có thể là chật vật một chút; nếu chúng ta có thể tạm gác qua một bên những ước mơ về vật chất, học vấn, công danh sự nghiệp của chính mình để dành trọn thì giờ cho con, đó là điều quý nhất chúng ta có thể làm cho con cũng như cho hạnh phúc của gia đình và sự an toàn của xã hội. Các thống kê cho biết, tỉ số các bà mẹ đi làm và tỉ số thanh thiếu niên phạm pháp gia tăng song song với nhau. Tại Hoa Kỳ, trong thập niên 60 chỉ có 30-32% các bà mẹ đi làm, ngày nay số bà mẹ có con nhỏ đi làm lên đến 72%. Và con số các em thiếu nhi, thiếu niên phạm pháp, bạo hành ngày nay gia tăng như thế nào chúng ta đều biết. Nhiều khi chúng ta nghĩ rằng thương con mình phải gởi con đi làm, để có tiền cung ứng cho con đầy đủ vật chất, để con khỏi mặc cảm với bạn bè, con được ăn học đến nơi đến chốn, để con có một tương lai tươi sáng, có đời sống tốt đẹp. Nhưng quý vị biết không, đó là điều chúng ta nghĩ là con cần chứ không phải là điều các em thật sự cần ngay trong lúc này. Điều mà con chúng ta cần và mong muốn nhiều nhất, kể cả những em trong tuổi thanh thiếu niên, là muốn có mẹ ở bên cạnh khi các em cần đến.
Thương con và muốn con được đầy đủ vật chất, chúng ta ra sức đi làm. Vì đi làm mệt nhọc, tinh thần chúng ta bị căng thẳng. Khi tinh thần căng thẳng và thân xác mỏi mệt vợ chồng cau có với nhau, phiền giận nhau, cha mẹ bực bội với con cái, con cái không được cha mẹ chăm sóc gần gũi cũng buồn bực khó chịu. Tất cả những điều đó khiến không khí trong gia đình căng thẳng, con cái sợ hãi, lo lắng, bất an. Vì đặt thứ tự ưu tiên sai chỗ, chúng ta vô tình đem lại thiệt hại và đau buồn cho những đứa con mà chúng ta yêu thương hơn hết. Mời quý vị nghe những lời tâm tình sau đây để thấy con cái cần mẹ có mặt ở nhà như thế nào. Một thanh niên 27 tuổi nói:
Khi học lớp 8, tôi học tệ lắm nên cha mẹ tôi rất buồn. Cô giáo nói tôi thông minh nhưng không chịu cố gắng. Lên trung học tôi càng học dở hơn nữa. Mẹ tôi lo lắm, lúc đó có người đề nghị mẹ tôi nên nghỉ làm để dạy tôi học ở nhà. Mẹ tôi liền thử nghỉ làm ở nhà dạy tôi. Từ đó gia đình chúng tôi không còn đi ăn tiệm, cũng không còn những chuyến nghỉ hè xa. Cha mẹ tôi cũng không còn đi xe mới như trước, nhưng điểm của tôi bắt đầu khá lên. Nhờ mẹ can đảm nghỉ làm, ở nhà lo cho tôi trong thời gian tôi cần mẹ nên tôi đã vượt qua những khó khăn trong tuổi thiếu niên. Hôm nay tôi đã học xong chương trình cao học. Tất cả là nhờ ở sự hy sinh của mẹ tôi.
Một em bé gái 8 tuổi nói:
Mỗi ngày mẹ giúp em làm toán, đọc sách. Có khi mẹ chơi trò chơi với em. Khi em bị té trầy chân, mẹ xức thuốc rồi băng lại cho em. Mỗi buổi chiều em đi học về, mẹ đón em ở chỗ xe bus, dẫn em về nhà, cho em uống sữa, ăn bánh. Khi đi học về, em thích có mẹ ở nhà, em không thích về căn nhà trống không, không có mẹ.” Có bà mẹ kia có ba đứa con nhỏ, từ hai đến sáu tuổi. Mỗi buổi tối, khi mẹ dỗ đi ngủ các em thường hỏi: “Mẹ ơi, mai mẹ có phải đi làm không?” Bà mẹ nói: “Có, mai mẹ phải đi làm.” Mấy đứa bé nói: “Mẹ đi làm một ngày nữa thôi phải không?” Bà mẹ rất buồn nhưng không biết trả lời làm sao. Ít lâu sau, bà mẹ bị đau chân phải ở nhà suốt ba tuần, mấy đứa con ngày nào cũng vây quanh mẹ, rất là sung sướng. Tối đến, các em cũng hỏi: “Mai mẹ có đi làm không?” Khi mẹ nói: “Mai mẹ không đi làm, mẹ ở nhà với mấy đứa con.” Ba em nhỏ reo lên sung sướng. Nhìn thấy nỗi vui sướng rõ ràng của các con khi được có mẹ ở nhà, bà mẹ đó quyết định nghỉ việc ở nhà với con. Ngày nay đã năm năm trôi qua, người mẹ đó cảm tạ Chúa đã giúp mình nhìn thấy đâu là ưu tiên trong đời, và đã quyết định đúng.
Một em gái nọ 4 tuổi. Mỗi ngày mẹ đi làm em chạy theo khóc. Mẹ bảo đừng khóc, mẹ đi làm để có tiền mua áo quần, đồ chơi cho con. Sáng hôm sau, khi mẹ bước ra cửa, đứa bé chạy vào phòng lấy mấy mươi xu đưa cho mẹ nói: “Mẹ ơi, con cho mẹ tiền nè, mẹ ở nhà với con nhen!”
Thưa quý vị, Đức Chúa Trời đang giao thác cho chúng ta con cái là những bảo vật vô giá, xin Chúa giúp chúng ta biết quý những bảo vật đó và dành thì giờ chăm sóc, nuôi dưỡng để những bảo vật đó trở nên người hữu dụng sau này.
Nếu quý vị có mua báo hôm Chúa nhật vừa qua hoặc có đọc những tờ quảng cáo gởi đến nhà trong tuần này, có lẽ quý vị thấy hầu hết các báo chỉ quảng cáo một điều, đó là những món quà để chúng ta mua cho mẹ nhân dịp Mother’s Day vào cuối tuần này. Tờ quảng cáo nào cũng thật đẹp, đầy đủ các loại nữ trang, quần áo, giày dép, vật dụng cho nhà bếp, phòng ngủ, các loại cây kiểng, hoa, các loại mỹ phẩm, nước hoa, khung hình, v.v… Tất cả những gì mà các bà mẹ thường cần dùng hoặc yêu chuộng. Mỗi tờ báo cũng có một câu quảng cáo riêng như:
· Đây là những món quà hoàn hảo nhất!
· Hãy cảm ơn mẹ bằng món quà đặc biệt nhất!
Tờ thì đề:
· Hãy tặng mẹ món quà khiến mẹ mỉm cười sung sướng!
· Hãy đãi ngộ mẹ bằng món quà độc đáo nhất!
· Hãy làm cho ngày đặc biệt của mẹ sáng chói như vàng!
· Hãy làm cho mẹ ngạc nhiên sung sướng với món quà trong trang này!
· Đây là những món quà hợp với nhu cầu của mẹ nhất!
· Đây là món quà nói lên lòng quan tâm của ta nhất!
· Hãy tặng món quà này để nói lên tình yêu sâu đậm ta dành cho mẹ, v.v…
Dĩ nhiên mục đích của người quảng cáo là nói thế nào để món hàng của mình bán chạy nhất. Ngày Từ Mẫu là dịp tốt để chúng ta tặng quà cho người đã mang nặng đẻ đau để đem chúng ta vào đời, và đã chịu bao nhiêu khổ cực để nuôi dạy chúng ta nên người. Tuy nhiên, nhu cầu lớn nhất của mẹ, điều mà mẹ cần, mẹ quý và mong muốn nhận được nơi con cái hơn hết không phải là những món quà bày bán trong các cửa hàng mà là tình thương yêu chân thành của con cái. Tình thương đó bao gồm lòng biết ơn, kính trọng, thông cảm và chấp nhận. Đây là điều mà các bà mẹ trông mong được nhìn thấy và cảm nhận nơi những đứa con đã trưởng thành. Những điều này tiền bạc không mua được mà vật chất hay quà cáp cũng không thay thế được.
Như chúng ta đều biết, khi con còn nhỏ con cần mẹ, nhưng khi con đã lớn mẹ rất cần con. Mẹ cần tình thương của con, mẹ cần thì giờ, cần sự hiện diện của con, nhất là sự kính trọng và thông cảm của con. Khi một người đã làm xong một công tác hay một trách nhiệm nào, người đó thường hay nhìn lại việc mình làm để lượng giá. Những bậc phụ huynh có con cái đã lớn, đã ra đời tự lập cũng thường nhìn lại quá khứ, nghĩ lại cách mình nuôi dạy con ngày trước và vì là con nghười bất toàn, các cụ không khỏi có những lỗi lầm mà bây giờ ân hận và hối tiếc. Nếu trong một trách nhiệm nào khác, chúng ta có thể nhìn lại, lượng giá công việc của mình và rút kinh nghiệm cho lần tới. Trong trách nhiệm làm cha mẹ, chúng ta không có cơ hội thứ hai, chúng ta cũng không thể quay ngược thời gian để sửa lại những điều sai trật. Vì lý do đó, nỗi ân hận hối tiếc của cha mẹ rất lớn và cha mẹ chỉ mong con cái thông cảm, bỏ qua và vẫn một lòng kính yêu cha mẹ.
Nếu quý vị định mua một món quà đặc biệt để tặng cho mẹ vào Chúa Nhật này, đó là điều tốt, nên làm. Nhưng nếu chúng ta dùng món quà đó để thay thế lòng thương yêu và biết ơn mẹ, để khỏi phải đối diện với mẹ, món quà đó sẽ không có ý nghĩa gì. Hoặc nếu chúng ta tặng quà cho mẹ như là một thông lệ, không kèm theo lòng thương yêu chân thành, món quà đó cũng vô nghĩa. Ngược lại, nếu chúng ta làm được những điều sau đây trước khi tặng quà cho mẹ hoặc kèm với món quà cho mẹ thì chúng ta thật sự tặng cho mẹ một món quà quý giá, đúng với điều mẹ đang cần.
Trước hết, nếu chúng ta có điều gì buồn giận mẹ, hãy bỏ qua và quên đi. Dù mẹ có làm điều gì khiến ta buồn, mẹ cũng là người yêu thương ta nhất trên đời và chắc chắn là mẹ không cố tình gây đau buồn cho ta. Nếu chúng ta đã làm một điều gì cho mẹ buồn trong những ngày qua hay những năm tháng qua, dù ta lầm lỡ chứ không cố tình, hãy xin lỗi mẹ và bằng mọi cách giải hòa với mẹ. Nếu chúng ta đã thiếu sót trong bổn phận làm con, đã có những hành động hay lời nói làm mẹ bị tổn thương, đây là dịp tốt để chúng ta nhận lỗi, xin lỗi và làm một điều gì đó để cho mẹ cảm nhận được tình thương của ta. Nếu những tháng ngày qua vì bận rộn, chúng ta đã quên thăm hỏi, chăm sóc mẹ, hãy dành thì giờ cho mẹ, gọi điện thoại, viết thư nếu mẹ ở xa. Nếu mẹ ở gần, đưa con cái đến thăm. Thưa quý vị, nếu chúng ta không làm những điều kể trên để nối lại tình mẹ con, để bày tỏ lòng thương yêu, hiếu kính của ta đối với mẹ, sẽ không ai làm thay cho chúng ta. Chúng ta chỉ có một người mẹ duy nhất trong đời, dù mẹ có đông con, ta vẫn chiếm một chỗ đặc biệt trong trái tim của mẹ. Hãy làm điều ta có thể làm hôm nay để tình mẹ con được tốt đẹp, ngọt ngào, vì ngày mai cơ hội sẽ không còn.
Lời Chúa dạy:
“Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi hầu cho ngươi được sống lâu trên đất mà Chúa Hằng Hữu ngươi ban cho. Hãy nghe lời cha đã sinh ra con, chớ khinh bỉ mẹ con khi người trở nên già yếu.”
Để kết thúc Câu Chuyện Gia Đình hôm nay, chúng tôi xin chia xẻ với quý vị lời tâm tình sau đây của một người con:
Trong tâm trí tôi mẹ tôi lúc nào cũng 50 tuổi, khoẻ mạnh, vui vẻ và sẵn sàng hỗ trợ con cái trong mọi việc. Khi gọi điện thoại hay viết thư cho mẹ, tôi cũng luôn luôn giữ trong trí hình ảnh một người đàn bà năm mươi tuổi, vui vẻ, khoẻ mạnh, đó là người mẹ mà tôi nói chuyện qua cánh thư hay qua điện thoại. Mẹ là người duy nhất mà chị em chúng tôi chạy đến mỗi khi gặp nan đề trong đời sống. Lúc nào mẹ cũng có thì giờ cho chúng tôi. Không bao giờ mẹ nói: mẹ bận quá, hẹn con khi khác. Không, chúng tôi là ưu tiên trong cuộc đời của mẹ. Và dù nan đề lớn bao nhiêu, khó bao nhiêu, mẹ cũng giúp chúng tôi tìm ra lời giải đáp. Mẹ cầu nguyện cho chúng tôi và dùng Lời Chúa giúp chúng tôi nhìn thấy vấn đề và giải quyết theo phương cách tốt đẹp nhất. Gần đây được gặp lại mẹ, lòng tôi đau đớn khi thấy lưng mẹ đã hơi còm, làn da mẹ nhăn hơn trước, bước đi vàcử chỉ của mẹ chậm chạp chứ không nhanh nhẹn như trước. Khi bước lên bậc tam cấp, mẹ phải bám víu vào một vật gì hay người bên cạnh, tôi ngoảnh mặt đi không dám nhìn. Một thực tế phũ phàng đánh mạnh vào tâm trí tôi: Thực tế đó là: Mẹ tôi đã già. Dù tôi không muốn, không chấp nhận và dù tôi có cố gắng làm gì đi nữa, sự thật trước mắt là mẹ tôi hôm nay không còn là một phụ nữ trung niên, ở tuổi năm mươi, khoẻ mạnh, tươi vui nhưng là một bà cụ già yếu ớt, mắt không nhìn rõ, chân bước không vững vàng, không còn sức lực như những ngày trước.
Tại sao sự kiện mẹ tôi trở nên già yếu khiến tôi đau buồn? Tại sao tôi không muốn chấp nhận thực tế đó? Bởi vì công nhận mẹ đã già có nghĩa là một ngày kia mẹ sẽ không còn trên đời này nữa và tôi sẽ mất mẹ vĩnh viễn. Một ngày kia tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ để nói chuyện, là điều tôi vẫn làm hằng trăm hằng ngàn lần trước kia, làm một cách thường xuyên, không suy nghĩ, nhưng mẹ sẽ không còn đó nữa để trả lời điện thoại cho tôi. Nếu tôi viết thư cho mẹ, mẹ sẽ không nhận, không đọc và tôi sẽ chẳng bao giờ nhận được hồi âm. Khi gặp khó khăn trong cuộc sống, tôi sẽ không thể chạy đến với mẹ để được khuyên răn, an ủi, vỗ về. Tôi sẽ mất đi một người suốt đời nâng đỡ tôi bằng lời cầu nguyện. Tôi không muốn chấp nhận cái sự thật đau đớn, một sự thật không tránh được là mẹ tôi đang mỗi ngày một già yếu hơn, vì thực tế đó đau đớn quá. Nếu mẹ không còn trên đời này, khi gặp khó khăn tôi biết chạy đến với ai để tìm sự an ủi, hướng dẫn? Mẹ là người thương tôi, hiểu tôi và dìu dắt tôi suốt cả cuộc đời. Vì thế tôi sẽ lừa dối chính mình và nghĩ rằng mẹ chỉ mới năm mươi tuổi và mẹ sẽ sống mãi để tôi có thể nương tựa. Tại sao thời gian trôi mau quá như vậy, những năm tháng trong quá khứ đã đi về đâu? Tôi không có câu trả lời, nhưng tôi chỉ biết một điều, tôi là người may mắn được có một người mẹ như mẹ của tôi, và ngày nào mẹ còn sống, ngày đó tôi tiếp tục cảm tạ Chúa về món quà đặc biệt Ngài ban cho cuộc đời tôi. Tôi sẽ cố gắng làm những gì tôi có thể làm được để những ngày cuối cùng của mẹ trên đời tạm này được thỏa vui nhẹ nhàng, và để khi mẹ không còn nữa, tôi sẽ thương nhớ mẹ với tấm lòng nhẹ nhàng vì tôi đã làm trọn bổn phận của một người con.
Kính chúc tất cả quý bà mẹ một ngày Mother’s Day vui vẻ, phước hạnh bên con cháu, trong ơn lành của Thiên Chúa!
Minh Nguyên
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành